Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 385:

Rời khỏi tẩm điện, vẻ ngây ngốc trên mặt Tiêu Hoài Đình biến mất, con ngươi đen nhánh có vẻ lạnh lùng: "Có lẽ Hoài Vương đã chuẩn bị từ sớm."
Vẻ mặt Xương Vương bình tĩnh, cho dù thành công để lão hoàng đế giao ba người con của mình cho Đại Lý Tự điều tra thì hắn cũng không tỏ vẻ vui mừng: "Có thể ngụy trang nhiều năm như vậy, sao có thể xảy ra chuyện đơn giản thế được?"
Tiêu Hoài Đình thở dài một tiếng, cảm giác hơi mệt mỏi: "Bên ngoài, thần đánh trận với người ngoài, trở về lại đánh với người nhà, thật buồn cười."
Ánh mắt Xương Vương tối sầm lại, không nói thêm gì nữa.
Không chỉ buồn cười, mà còn vô cùng mỉa mai. Chỉ là nhất định phải ra tay.
Phụ hoàng lớn tuổi, gần đây lại còn sinh bệnh nhiều lần, có lẽ không lâu nữa sẽ băng hà.
Thế nên cần kích động bọn chúng một phen.
Dù sao thì bây giờ cũng là thời cơ tốt nhất.
Vừa đánh thắng trận, sĩ khí của các tướng sĩ lên cao, quân lương cũng sung túc, những binh sĩ được nuôi đến mức khỏe mạnh to béo, chỉ cần như thế thì tỉ lệ sống sót trên chiến trường đã cao hơn nhiều.
Không thì chờ đến khi lão Tứ đi ra là chuyện vô cùng phiền toái.
"Nghe nói lão Tứ và nhà Binh bộ Thượng thư bàn chuyện thông gia sao?" Xương Vương hỏi.
Tiêu Hoài Đình nhắc đến chuyện này thì lại buồn cười: "Hồng gia không phải nhà thích nổi bật, trải qua chuyện này chắc chắn sẽ không bàn lại."
Xương Vương gật đầu, cũng cong môi: "Đúng là đã xem thường lão Tứ, nếu không phải chuyện khoai tây này thì ta cũng không biết tâm tư hắn sâu như thế, suýt chút nữa... Đã bị hắn lừa gạt."
Tiêu Hoài Đình khoanh tay, giọng điệu tùy ý: "Biết người là một loại thiên phú, có người bẩm sinh đã có, mà có nhiều người lại không có được, không cần khó chịu làm gì."
Xương Vương bật cười thành tiếng: "Ta thật sự rất tò mò, không biết vì sao A Xu cô nương lại biết hắn ta lòng lang dạ thú? Thanh danh của lão Tứ ở bên ngoài rất tốt, vậy mà có thể dọa nàng ấy thành như thế?"
Lúc ban đầu khi nghe tin tức này, Xương Vương không kịp phản ứng, không phải hắn khen huyết mạch nhà mình, mà là bề ngoài hay thanh danh của lão Tứ vô cùng tốt. Lúc trước đi tha hương càng làm cho người ta cảm thấy bội phục.
Vương gia thế này, nữ tử gả đi sẽ được sống rất tốt. Bên Binh bộ Thượng thư kia, nghe nói nữ nhi rung động, nếu không phải nhạc phụ thận trọng, biểu thị xem trọng nữ nhi thì lần đầu tiên hỏi cưới đã xác định hôn lễ rồi, nào đợi đến khi xảy ra chuyện như bây giờ làm gì?
Ai ngờ người như thế, hắn ta vừa ra tay, không chỉ không khiến Yến Thu Xu dao động mà nàng lại muốn làm giả hôn ước để tránh thoát sự cầu hôn của lão Tứ.
Vậy mà không để ý đến thanh danh của mình!
Có thể thấy là nàng muốn né tránh tới cỡ nào.
Tiêu Hoài Đình hơi nhíu mày, vui vẻ lắc đầu: "Không biết."
Xương Vương ghét bỏ nhìn chàng: "Ta còn tưởng ngươi và nàng ấy đã bên nhau, lại không ngờ chỉ là đệ tương tư đơn phương mà thôi. Là người từng trải, ta phải nhắc nhở đệ một tiếng, xuất hiện trước mặt cô nương ấy nhiều một chút. Cả ngày đệ không ở nhà, đi một phen đã đi mấy tháng, cẩn thận người ta quên đệ luôn rồi..."
Sắc mặt Tiêu Hoài Đình hơi trầm xuống, chàng nghiêm túc gật đầu.
Ừm, phải xuất hiện nhiều một chút.
Chỉ là... Chờ một thời gian nữa, trước tiên làm xong chuyện ở Đại Lý Tự, cho ba tên kia vào đó, làm gì cũng phải có được một món hời mới được!
Ánh mắt chàng hiện ra vẻ tàn nhẫn mãnh liệt.
*
Mấy ngày sau, không khí càng lúc càng trở nên nghiêm túc.
Ngay cả bầu không khí trong kinh đô cũng trở nên căng thẳng hơn nhiều, ai cũng thấy được Xương Vương và mấy đệ đệ đang đấu đá với nhau.
Phần lớn bách tính ủng hộ Xương Vương, vì Tiêu gia ủng hộ Xương Vương, cũng vì trước đó Xương Vương là thái tử, càng vì mấy hoàng tử còn lại không ai qua được Xương Vương.
Chỉ là lời bọn họ nói thì không được tính.
Đại Lý Tự tập trung điều tra chứng cứ khiến bầu không khí ở kinh đô thay đổi tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận