Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 134:

Điều này làm cho cung nhân vẫn canh giữ ở cửa viện nhẹ nhõm hẳn ra, vội đón lấy hộp thức ăn, hỏi: "Điện hạ, chúng ta là hồi phủ hay là đi thái học viện?”
Vừa hỏi xong, nét vui vẻ trên mặt tiểu hài tử bỗng chốc giống như bị một tầng bóng đen che phủ, môi hắn mím lại, tựa hồ đang rối rắm, nhưng sau khi đã yên vị trong xe ngựa, hắn vẫn quyết đoán mở miệng: "Hồi phủ.”
Tuy rằng hắn không muốn trở về cái nhà kia cho lắm, nhưng A Xu tỷ tỷ nói mấy thứ hắn làm này có thể mang về, hắn kỳ thật cũng rất muốn cho mẫu phi ăn.
Xe ngựa chậm rãi rời đi.
Giống như lúc tới hùng hùng hổ hổ, lúc đi cũng hết sức nhanh chóng, Tiêu gia tựa hồ không bị quấy rầy chút nào.
Chỉ là phía sau cửa chính, Tiêu Hoài Khải ngồi trên xe lăn, được thê tử đẩy tới, vẫn chứng kiến hết thảy.
Vốn nghe thấy tin tức nhị hoàng tôn đến đây, hai người liền lập tức đi qua, chỉ là trông thấy Yến Thu Xu đang chiếu cố đứa nhỏ kia, bọn họ cũng không tiến lên quấy rầy.
Tạ Thanh Vận có chút buồn bã, bởi vì thân thể trượng phu không tốt, nàng ấy chậm chạp mãi vẫn chưa mang thai, nhưng kỳ thật nàng ấy rất thích hài tử, Chu Chiêu Cần không được tính là rất đáng yêu, ở trong lòng nàng ấy còn không bằng một phần mười Đông Đông, nhưng lúc này nhìn dáng vẻ ảm đạm trước khi đi của đứa nhỏ này, nàng ấy vẫn có chút đau lòng.
"Haiz..."
Tiếng thở dài vừa vang lên, chàng trai khôi ngô đang ngồi trên xe lăn ngả người dựa vào phía sau, giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay của nàng ấy.
"Ta không sao, chỉ là cảm thấy liên lụy đến đứa trẻ." Tạ Thanh Vận lắc đầu, đẩy xe lăn trở về.
Trên mặt Tiêu Hoài Khải lại không hề có chút động lòng nào cả, nam nhân từng ở trong thiên quân vạn mã chém giết, không đến mức mềm lòng như vậy.
Nhất là nếu Tiêu gia không động thủ thì bây giờ người phải buồn bã chính là Đông Đông của bọn họ.
Thậm chí bởi vì bọn họ là hài tử của Tiêu gia, tương lai nếu nhà thông gia kia trở thành vô dụng, không che chở được nữa, bọn họ sẽ chết càng thảm.
Ít nhất nếu bọn họ giành được phần thắng cũng sẽ không nhìn chằm chằm một đứa nhỏ không buông!
*
Khi Chu Chiêu Cần về đến phủ, ngoại viện tràn ngập sự im lặng.
Nha hoàn sai vặt, ma ma đi đường đều cố hết sức đi nhẹ nói khẽ, làm sao cho không khiến người ta chú ý, trong yên tĩnh lộ ra cảm giác áp bức không nói rõ được.
Mà tình trạng này bắt đầu từ mấy ngày trước khi sự việc nhà họ Kiều xảy ra, cho đến bây giờ vẫn như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Chiêu Cần nhíu lại, thêm vài phần thận trọng và thấp thỏm.
Chờ đến chủ viện, quả nhiên nghe thấy phụ thân hắn đang trách cứ: "Câm miệng! Khóc, chỉ biết khóc! Bây giờ ta có thể làm gì nữa?! Làm việc không cẩn thận, để cho người ta bắt được nhược điểm, hại bổn điện hạ thê thảm đến mức này!”
"Điện hạ, phụ thân ta làm như vậy cũng đều là vì ngài mà, mấy năm nay tiền tài kiếm được trong nhà đều đưa đến tay người để người mua chuộc các đại thần, bây giờ bọn họ căn bản không giao ra được số tiền kia, cầu xin người hãy giúp một tay đi mà!" Tiếng khóc lóc của nữ tử không còn ngạo khí như lúc trước, chỉ còn lại sợ hãi ngập tràn.
Chuyện Kiều gia cho vay nặng lãi lộ ra, bệ hạ tức giận, hiện giờ bệ hạ đã hạ chỉ, trong vòng mười ngày phải gom đủ tất cả tiền tài, nếu không tru di tam tộc!
Đến lúc đó không phải là chuyện một hai mạng người có thể giải quyết nữa rồi.
Nếu gom đủ tiền tài thì người chết chỉ có hai cha con Kiều gia.
Như vậy hương khói của Kiều gia còn có thể giữ được.
Chỉ là tiền đều đã ở chỗ tam hoàng tử!
"Đưa cho ta? Đừng tưởng rằng ta không biết Kiều gia các ngươi giữ lại không ít." Tam hoàng tử nghe vậy càng tức giận, sắc mặt âm trầm uy hiếp: "Vả lại số lượng lớn như vậy, bổn điện hạ lấy đâu ra?! Ngươi còn dám nói như vậy, đừng trách bổn điện hạ không niệm tình cũ!”
Tiếng khóc của Tam hoàng tử phi dừng lại, sau đó lại khóc càng thảm thiết hơn, nhưng không nói thêm một câu nào nữa.
Tam hoàng tử không niệm tình xưa, sợ là ngay cả nàng ta cũng muốn giết, như vậy trên người hắn ta mới không có điểm yếu để người ta công kích, chỉ là nàng ta chết, nhi tử nàng ta phải làm sao bây giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận