Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 292:

Nữ quan thấy hắn nhìn giống người tốt nên vô cùng yên tâm, bưng thêm một chén trà nóng cho hắn rồi vội rời đi, trời mưa nên đạo quan nhiều việc, không thể ở lại đây lâu được.
Hơn nữa, hoàn cảnh đạo quan nghèo khó, nếu không phải hàng tháng Tiêu gia gửi bạc tới thì có lẽ bây giờ họ còn đang bận rộn sửa nóc nhà bị hư hỏng.
Người vừa đi, thư sinh cũng không ngoan ngoãn ngồi đó như đã nói, mà bưng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi lắc đầu đặt xuống, trà đắng uống không ngon tí nào.
Hắn nhìn quanh toàn bộ đạo quan, lúc nhìn thấy hoa trắng trên cây bồ kết đen, mắt hắn sáng lên, hắn nhặt chiếc ô mà nữ quan để lại, trực tiếp đi dọc theo hành lang đình hóng gió, xoay người bước đi...
Vì trời mưa, xung quanh đạo quan cũng không có ai, hắn thuận lợi đi tới cây cổ thụ ở trong sân, cây cổ thụ mọc bên tường sân, một nửa hoa rụng trong sân, một nửa rơi ra bên ngoài.
Thiếu niên nhìn có vẻ rất thích thú, dưới cơn mưa nặng hạt có những cánh hoa trắng muốt và mỏng manh rơi xuống lấm tấm bùn đất, hắn nhặt lên hai cánh hoa, dường như rất say mê cất giọng trong trẻo ngâm một bài thơ: “Hôm qua cưỡi ngựa quất roi đi, mưa xuân bước chậm hoa rơi về…”
Chậm rãi ngâm xong một bài thơ, trên môi thiếu niên mang theo ba phần ý cười.
Tuy nhiên ngoại trừ tiếng lách tách của những hạt mưa va vào chiếc ô thì không có lấy một con chim nào cả!
Nụ cười của thiếu niên dần biến mất, hắn cau mày nhìn về phía trong viện.
Nhưng cách tường viện, hắn không nhìn thấy gì cả.
Hồi lâu sau, thiếu niên hít sâu một hơi, đổi bài thơ khác, nhưng đọc xong bài thơ này vẫn không có động tĩnh gì——
Trong lòng mới vừa chửi thầm xong, một giọng nói nghiêm nghị vang lên bên tai hắn: “Khách quan, không phải ta bảo ngươi chờ bên ngoài đình sao, ngươi tới đây làm gì?”
Thiếu niên sửng sốt, áy náy nói: "Tiểu sinh chỉ là nhìn thấy cây cổ thụ này rụng hoa trong mưa, có chút đau lòng, cho nên mới tới xem một chút. . . "
Vẻ nghiêm khắc trong mắt nữ quan hơi phai đi, nhưng nàng vẫn có chút chán ghét, có lẽ người đọc sách đều kỳ quái, giống như tiểu cô nương trong viện kia, chỉ nhìn thấy hoa rụng, nàng ấy đã đau lòng đến phát khóc, hỏi nàng ấy khóc vì cái gì nàng ấy cũng không chịu nói.
Đó không phải là tự mình làm cho mình không vui sao? Bị lừa đá à?
Thiếu niên này cũng thật là, trời mưa thì sao hoa có thể không rụng cho được?
Nàng tức giận nói: "Xin khách quan mau chóng rời đi."
Thư sinh cười lạnh một tiếng: "Viện này hình như cũng không có người, có thể để tiểu sinh đi xem những bông hoa này một chút không?"
"Dù không có ai ở đây cũng không thể ở lại đây được. Viện này tuy không có ai, nhưng trong viện khác còn có những cô nương khác!" Nữ quan tiến lên xua đuổi giống như đuổi gà.
Thư sinh đành phải uể oải xoay người đi.
Hắn vừa quay người, sắc mặt lập tức âm trầm, lại lần nữa nhìn về phía cây cổ thụ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, không phải sao?... Nhưng những sân khác đều không phải cây cổ thụ này, hắn nhất định không có nhìn lầm, chẳng lẽ thật sự không có ai?
*
Tiêu phủ
Tiêu gia lại nhiều thêm một người
Tin tức ngũ tiểu thư Tiêu phủ Tiêu Hoài Nhã trở về rất nhanh được lan truyền đến toàn bộ người trong kinh đô.
Mặc dù Tiêu gia vẫn luôn kín tiếng nhưng mấy ngày trước lúc truyền ra được tin chiến thắng san bằng Ô Tháp, ánh mắt của các đại gia tộc ở kinh đô đều đổ dồn về phía Tiêu gia, một chút biến động nhỏ cũng bị nắm kỹ.
Thế là có người liền tìm tới cửa.
Cũng không biết tại sao, dù sao mỗi lần có người tới, Yến Thu Xu luôn cảm thấy sắc mặt Tiêu phu nhân không được tốt lắm.
Nàng thấy hơi tò mò, nhưng cũng không hỏi lung tung, mà hỏi đại phu trong phủ, sau khi biết Tiêu Hoài Nhã đã bị gãy xương gần mười ngày, nàng bắt đầu hầm canh xương cho nàng ấy uống.
Nghe nói đầu bếp khác trong phủ làm canh, Tiêu Hoài Nhã đều cảm thấy quá ngọt nên không chịu uống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận