Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 336:

Nếu không phải vì thế thì bây giờ nàng đã có thể gọi một đĩa đậu hũ thối lên ăn rồi!
Đương nhiên nghe qua lời nàng miêu tả đã đủ khiến cho hắn ta sợ xanh mặt, không có hứng thú ăn cơm, miếng thức ăn thứ hai cũng chần chừ không đưa vào miệng.
Hoài Vương tỏ vẻ không muốn ăn, Yến Thu Xu thì ngược lại, nàng càng ăn một cách hăng say hơn.
Thịt ba chỉ này ăn ngon thật đó! Vừa thơm lại vừa giòn nữa.
Thịt sườn sốt tỏi ăn cũng rất ngon, thịt đã được hầm mềm cho nhừ ra khỏi xương, nàng cũng không cần tốn quá nhiều sức để ăn xong mấy miếng thịt sườn đó, cắn một cái thôi là đã có thể khiến thịt lìa ra khỏi xương, một miếng thịt nạc lớn được nàng bỏ vào miệng, thớ thịt non mềm hòa cùng mùi tỏi thơm nồng khiến môi lưỡi không có cách nào dừng được.
Hoàn toàn không thể nào dừng được!
Có đôi khi cảm giác thèm ăn cũng có thể truyền từ người này qua người khác. Đó cũng là mấu chốt của việc quảng cáo về ăn uống.
Hoài Vương bắt đầu cảm thấy không vui, Yến gia cũng coi như là dòng dõi làm quan, tại sao lại dạy dỗ được một cô nương có cử chỉ thô lỗ như vậy chứ? Chẳng qua hắn ta vì một chút chuyện nên không thể rời đi, chỉ có thể ngồi đấy mà nhìn.
Nhưng chẳng hiểu sao càng nhìn thì lại càng ngày càng muốn ăn theo.
Mặc dù hương vị này có hơi nặng mùi một chút, nhưng hắn ta cũng không phải là cực kì ghét, ngửi quen rồi thì lại thấy khá là thơm ấy chứ.
Ánh mắt Hoài Vương quét qua đồ ăn trên bàn một lượt, kỳ thật cách bố trí mấy món ăn này cũng khá đẹp mắt, số lượng lại không ít, trong đó món làm hắn ta ưng mắt nhất là món cánh gà chiên tỏi thơm lừng, cánh gà được đặt giữa đĩa, mặt trên được rạch một đường để cánh gà dễ thấm gia vị hơn, có thể thấy cả thớ thịt mềm mềm bên trong.
Vỏ ngoài cháy xén vừa đủ, kèm theo một lớp dầu mỡ bên trên, cánh gà mập mạp nằm trên mâm, hắn ta cũng đâu có thấy miếng tỏi nào đâu, chắc là món này chỉ dùng một ít tỏi thôi nhỉ?
Hắn ta gắp thử một cái cánh gà lên, di chuyển tới trước mũi mà ngửi, cảm thấy được bản thân không ghét bỏ mùi hương này, hắn ta cho vào miệng cắn một miếng, vỏ ngoài xốp giòn, cắn một cái đã thấy giòn tan, thớ thịt mềm mại bên trong liền lộ ra, cắn một miếng lớn toàn là thịt, thậm chí còn không có tí xương nào.
Hương vị này… Hắn ta không ngờ rằng là nó cũng không tệ chút nào!
Tuy rằng mùi tỏi đối với hắn ta mà nói thì có hơi nồng, hương vị ở đầu lưỡi lại càng không hề dễ chịu, nhưng sau khi nhai hai cái, hắn ta phát hiện mùi vị này không hẳn là không ăn được nhỉ?
Cánh gà chiên thật đúng là rất ngon.
Thịt mềm và mọng nước, tan ngay trong miệng, vị mằn mặn, lại không có xương nên cũng không cần làm điệu bộ nhả xương bất lịch sự kia.
Hoài Vương ăn một miếng rồi lại thêm một miếng, mơ mơ hồ hồ như phát hiện ra một thế giới mới, vừa ăn xong một cái cánh gà, hắn ta còn gắp thêm một miếng thịt ba chỉ tỏi cay!
Yến Thu Xu: “???”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chưa gì đã chịu thỏa hiệp rồi sao?
Yến Thu Xu nhìn hắn ta ăn xong miếng thịt ba chỉ tỏi cay, chân mày khẽ nhíu lại, nàng còn tưởng rằng hắn ta rất ghét tỏi, thế nào mà bây giờ lại hết một miếng thịt rồi thêm một miếng nước, cứ liên tục như vậy, trông bộ dạng ăn rất ngon miệng, cũng không còn nhíu mày nhăn nhó như ban nãy nữa, hắn ta mỉm cười nhìn về phía Yến Thu Xu: “Khó trách sao ngươi lại thích ăn mấy món này, tuy rằng bổn vương có chút không thích ứng được, nhưng mùi vị này không tệ xíu nào.”
Yến Thu Xu giật giật khóe miệng: “… Điện hạ thích là tốt rồi.”
Lúc này đến phiên nàng hết nói nổi rồi.
Sức hấp dẫn của đồ ăn ngon quá lớn cũng không phải chuyện tốt gì cho cam, cô lại một lần nữa tỏ ra tiếc nuối, không những không có đậu hũ thối, mà ngay cả sầu riêng cũng không có, còn nữa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận