Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 414:

Thấy Tiêu Hoài Nhã tức giận lại không ra tay, gương mặt lạnh lùng của Yến Thu Xu nở nụ cười: "Nói không tệ."
Hai người kia ngẩn người, lập tức cười nghiêng ngả: "Tiêu Hoài Nhã, ngươi nghe thấy không? Em dâu tương lai của ngươi đã nói như thế..."
Giờ phút này, gương mặt Tiêu Hoài Nhã đỏ bừng, trong mắt lóe lên vẻ xấu hổ và giận dữ. Người bên ngoài sỉ nhục nàng ấy thì nàng ấy chỉ tức giận, nhưng nếu người thân cũng như thế, nàng ấy sắp không nhịn được nữa rồi.
Yến Thu Xu kịp lúc cắt ngang hai người bọn họ, giọng nói vang vọng nhấn mạnh từng chữ: "Ta nói các ngươi nói không tệ, vô cùng phù hợp với dáng vẻ của các ngươi, trong đầu chỉ toàn nam nhân, không có nam nhân thì sợ rằng các ngươi sẽ không sống nổi!"
Tiêu Hoài Nhã ngây người, hai người đối diện cũng ngây người, mấy giây sau, mặt bọn họ đỏ bừng lên trừng mắt với nàng: "Ngươi...."
Yến Thu Xu cắt ngang lời bọn họ lần nữa, đánh vừa độc vừa chuẩn: "Ta nói sai à? Vừa mới gặp nhau một lúc mà các ngươi cứ hở ra một câu là thành thân, hai câu cũng thành thân, chỉ sợ kiếp này của hai người các ngươi chỉ nhìn thấy nam nhân mà thôi! Cho nên trong miệng chỉ nói lời liên quan đến nam nhân, nhưng ta muốn hỏi lại, không thành thân thì sao?"
"Tiêu Hoài Nhã lợi hại hơn các ngươi nhiều! Đời này các ngươi chỉ nghĩ đến việc làm thế nào tranh đoạt sự sủng ái của nam nhân, tranh đấu với tiểu thiếp thế nào. Nhưng ngươi biết cuộc sống của người khác đặc sắc thế nào không? Ngươi từng đi biên cảnh chưa? Đi chiến trường chưa? Từng giết kẻ địch chưa? Cũng may mấy đời Tiêu gia hi sinh vì bảo vệ Đại Chu mới khiến cho mấy người trong đầu chỉ có nam nhân như các ngươi sống sót, lúc này ngươi lại dám quơ tay múa chân trước mặt người Tiêu gia sao?!"
Tiêu Hoài Nhã: "!!!"
Nàng ấy trợn mắt hốc mồm, Tần Nhu và Đới Tranh càng không nói nên lời.
Yến Thu Xu khác hẳn với Tiêu Hoài Nhã ăn nói vụng về, mặc dù nàng không thích cãi nhau với người khác, nhưng sống ở thời tin tức bùng nổ của hiện đại, không cần nói lời thô tục thì nàng vẫn diệt gọn đám người như hoa chưa từng trải qua gian nan vất vả này.
Không thể đánh nhau, hạn chế sự phát huy của Tiêu Hoài Nhã nhưng lại đúng lúc chạm vào nơi Yến Thu Xu am hiểu.
Nói xong, nàng cười lạnh một tiếng, giống như tướng quân giết địch trên chiến trường, khí thế dâng cao, ép hai nữ tử khoảng hai mươi tuổi đã thành thân nhiều năm không thể cãi lại được.
Nàng... thật là quá đáng mà!
"Ngươi! Ta phải nói với phu quân của ta!" Tần Nhu thở hổn hển.
Yến Thu Xu lộ vẻ chế giễu, khoa trương vỗ ngực: "Ta sợ quá đi mất, nhưng khi còn bé ngươi cáo trạng tìm cha, lớn lên lại cáo trạng nam nhân của mình, vẫn chưa dứt sữa, hay không thể đứng thẳng đi lại vậy?"
Hai người Tần Nhu và Đới Tranh: "..."
Tiêu Hoài Nhã: "Ha ha!"
Nàng lại quá độc miệng rồi! Nhưng nàng ấy thích như vậy!
Tiếng cười này giống như mồi dẫn lửa, bỗng nhiên xung quanh vang lên mấy tiếng cười.
Hai người vốn đang xấu hổ giận dữ không thôi, đang muốn phản kích lại, bỗng nhiên đầu óc bị biến cố này dọa đến trống rỗng.
Có người đến khi nào thế?
Bọn họ quay đầu lại, xung quanh có mấy người đi đến, đều là người quen ở kinh đô, hai người họ ngây ngốc cả người.
Làm sao bây giờ? Bọn họ nghe thấy hết rồi sao?
Vào lúc này, có một thanh niên đi thẳng qua chắp tay nói với Yến Thu Xu và Tiêu Hoài Nhã: "Hương Quân nói không sai, chúng ta phải cảm niệm sự hi sinh của người Tiêu gia. Song, trên đời này luôn có người bạc tình bạc nghĩa, trong mắt chỉ nhìn thấy nơi lớn chừng lòng bàn tay, thật sự đáng tiếc cho gia giáo này, không phải ai cũng như thế."
Một câu nói kia đã đè sập cọng rơm cuối cùng trong lòng bọn họ, hai người bụm mặt khóc rồi chạy đi. Lúc chạy đi vì quá vội vàng nên đụng vào người khác tạo nên một trò cười nhỏ.
Tiêu Hoài Nhã hoàn hồn, ánh mắt kì lạ nhìn thanh niên đang mỉm cười trước mặt, kéo cánh tay Yến Thu Xu, nở nụ cười thân thiết với nàng: "A Xu, chúng ta đi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận