Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 495:

"Phì..." Một tiếng cười khẽ vang lên, người kia thả tay Yến Thu Xu ra, tiếng cười khúc khích vang lên xung quanh khiến nàng đỏ lựng cả mặt, lúc này may mà có khăn trùm đầu che đi sự xấu hổ của nàng.
Đoạn đường tiếp theo do Tiêu Hoài Đình dẫn lối. Nàng được đỡ rất vững chắc, từng bước bước lên bậc thềm, đi trên thảm đỏ dài dằng dặc, đi đến nơi bái đường, lắng nghe lời chỉ bảo về hôn nhân của trưởng bối, rồi bắt đầu bái đường.
Tiếp đó, nàng được dẫn vào phòng, vén khăn trùm đầu, uống rượu giao bôi. Người nam nhân ra ngoài chào đón quan khách, nữ nhân đợi trong phòng.
Yến Thu Xu vui mừng, nàng cũng thấy đỡ lo lắng hơn nhiều.
Vì sợ nàng cô đơn, Uyển Nhi dẫn Đông Đông tới, Thẩm Bình Ngộ và Tiêu Bình Tùng cũng ở Tiêu phủ, chỉ là hai đứa lớn tuổi hơn nên không thể đi vào nơi này.
Có điều, ngoại trừ Đông Đông, vẫn còn một bạn nhỏ A Hoành ăn bận cao quý và một cậu bé Chu Chiêu Cần ra dáng thư sinh.
"A Xu tỷ tỷ!" Bốn đứa trẻ khẽ gọi.
Đối diện với Yến Thu Xu, Chu Chiêu Cần luôn kiệm lời ít nói cũng phải nở nụ cười xán lạn: "A Xy tỷ tỷ, mặt tỷ đỏ quá!"
Đông Đông cũng dán mặt vào Yến Thu Xu: "Đúng đấy! Cả người đều đỏ rực!"
Uyển Nhi chán ghét cho mỗi người một cái bạt tai: "Không được nói lung tung! Tân nương đấy! Đương nhiên là phải đỏ rồi, đẹp quá!"
Nói rồi cô bé ôm má, ngắm nhìn người trước mặt mình.
Tân nương thật đẹp biết bao!
Yến Thu Xu cười rạng rỡ, từ khi Uyển Nhi học võ, động tác đánh người ngày càng thuần thục, nàng nhẹ nhàng xoa đầu bốn đứa nhỏ: "Đến đây ngồi đi, ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi ạ!"
"Chưa!"
Câu trả lời không thống nhất, không sao, Yến Thu Xu nhìn Thủy Mỗi: "Thủy Mỗi, đi làm chút điểm tâm mang đến đây, chúng ta vừa ăn vừa chơi."
"Vâng." Thủy Mỗi cũng đỏ từ đầu đến chân, hí hứng đi làm đồ ăn.
Nàng ấy đã quá quen thuộc với Tiêu phủ rồi.
Nàng ấy vừa đi, bốn đứa nhỏ đưa mắt nhìn nhau, sau đó bèn giơ bàn tay luôn giấu sau lưng ra, giơ ra trước mặt Yến Thu Xu: "A Xu tỷ tỷ, đây là quà tặng tỷ!"
Yến Thu Xu ngây ra, hốc mắt ươn ướt, có chút ngạc nhiên: "Mấy đứa tặng ta sao? Mấy đứa còn nhỏ như vậy tặng gì mà tặng chứ?"
Đông Đông cười hi hi: "Bọn đệ tiết kiệm tiền từ lâu rồi! Tiền của đệ không đủ, A Hoành còn đưa tiền của mình cho đệ, tự mình đi đến chỗ tư kho của phụ hoàng để tìm quà, tỷ xem có thích không?"
Yến Thu Xu cẩn thận đón lấy, trong ánh nhìn mong đợi của lũ trẻ, nàng mở ra, Uyển Nhi tặng nàng khăn tay, bên trên thêu hai bóng người một lớn một bé, người lớn như đang ôm người bé, nhưng lại không ôm chặt.
Yến Thu Xu nhìn cô bé.
Uyển Nhi mím môi cười, ôm mặt ngúng nguẩy, xấu hổ.
Yến Thu Xu cười, rồi lại nhìn sang món quà thứ hai, là của Đông Đông. Là một tượng Quan Thế Âm bằng vàng đang ôm em bé. Cậu bé còn rất đắc ý: "Đây là tiền tiêu vặt đệ tiết kiệm suốt một năm đấy! Đắt lắm đó, vàng nguyên chất luôn! Đệ nghe nói nữ tử kết hôn đều thích cái này, vốn dĩ đệ muốn mua vòng tay cơ, nhưng lại quyết định mua cái này, may mà A Hoàng đi cùng đệ, góp tiền cùng..."
Yến Thu Xu: "... Cảm ơn."
Đông Đông không cảm nhận được sự khó xử của nàng, cậu bé liền cười hì hì.
Yến Thu Xu chậm chạp, có chút sợ sệt mở hộp quà của A Hoành, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Bên trong không phải là Quan Thế Âm mà là ngọc Như Ý nạm vàng. A Hoành nói: "Hi vọng A Xu tỷ tỷ sống vui, mãn nguyện như ý!"
"Cảm ơn A Hoành, ta rất thích!" Yến Thu Xu cong môi.
Nàng mở hộp cuối cùng, vừa động tay vào, Chu Chiêu Cần có chút thấp thỏm, nói: "Của đệ không có nhiều..."
Yến Thu Xu nói: "Quà của A Cần ta đã nhận được rồi, quà lớn lắm. Nếu bây giờ món quà này còn lớn như vậy, ta sẽ không nhận nữa, tốt nhất vẫn nên là những đồ vật A Cần tự tay làm!"
Chu Chiêu Cần mỉm cười, tỏ vẻ thích thú đáp lại: "Vâng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận