Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 55:

Cả con gà đều là báu vật!
Dù sao chỉ là nướng thôi, trình tự cơ bản đều sản xuất trên dây chuyền.
Vì thế buổi chiều ngày nọ, Yến Thu Xu viết "Thư kế hoạch" gửi cho Tạ Thanh Vận, đương nhiên trong đó phải cố ý nhấn mạnh, nàng chỉ làm cố vấn kỹ thuật, làm chuyện này chỉ vì muốn báo đáp ân tình Tiêu gia giữ nàng lại.
Đồ vật đưa qua trước mắt còn chưa được đáp lại, bây giờ nàng đang chờ đáp án cuối cùng, luôn có cảm giác Tiêu gia thành bại do chuyện này quyết định.
Cho nên sau lần mất ngủ trước mấy ngày, Yến Thu Xu lại mất ngủ lần nữa.
*
Mà ở một nơi nào đó trong kinh đô cũng có người mất ngủ.
Trong cung điện rách nát giống như mấy trăm năm không có ai ở, nhưng chỗ như thế lại có thị vệ đặc biệt trong coi, ba lượt thay thế phòng ngừa có người trong cung điện chạy trốn.
Người ở nơi này chính là thái tử bị phế vào năm năm trước.
Chỉ là, thái tử bây giờ khác hẳn với phong thái nổi bật trong trí nhớ của đại thần trong kinh đô. Trải qua năm năm bị nhốt, cả người phế thái tử suy sụp, râu ria xồm xoàm, thậm chí chân còn què, đi đường chân thấp chân cao.
Thái tử phi cũng ăn mặc không bằng phụ nhân bình thường, quần áo có mảnh vá, đôi tay ngọc xinh đẹp đã thô ráp không nhìn ra được, trên đầu chỉ có một chiếc trâm gỗ cố định.
Người trong cung vẫn đưa thức ăn đến như thường lệ, đều là màn thầu và rau quả mà cung nhân bình thường hay ăn.
Ngày bình thường nếu muốn ăn đồ có chất dinh dưỡng thì phải chuẩn bị tiền hoặc chờ người có ý tốt lén sai người đưa đến. Song, nơi này bị trông giữ nghiêm ngặt, vì vậy hiếm khi được ăn.
Tối nay trời mưa, cả nhà ba người đã vào phòng từ sớm.
Mặc dù trong điện bị dột nhưng chỗ bọn họ ngủ vẫn không bị dột.
Thay quần áo rồi chỉ có thể để mai giặt, thái tử phi thúc giục nói: "A Hoành, ngủ sớm đi."
Tiểu thiếu niên ngoan ngoãn không nói gì, trái lại như nhớ ra điều gì đó bước nhanh đi đến góc khuất đặt túi sách, móc ra một thứ đồ được bọc bằng giấy dầu đưa đến trước mặt cha nương, ngượng ngùng nói: "Cha nương, đây là đồ bằng hữu cho con, ăn rất ngon, hai người thử đi."
Thái tử phi ngẩn người, dựa vào ánh sáng mờ tối, nàng thấy hình như là một chiếc chân gà?
Nghe có vẻ rất thơm, chỉ hơi lạnh.
Sau khi xác nhận, hốc mắt thái tử phi chua xót, cổ họng nghẹn lời giống như bị cái gì chặn lại, khó chịu đến mức khiến nàng thở cũng khó khăn.
Lúc vào lãnh cung, con trai chưa đến hai tuổi, đến bây giờ chỉ mới bảy tuổi. Vì tuổi nhỏ, hắn chưa được ăn thứ gì ngon, bây giờ trông thấy một chiếc chân gà lại xem như báu vật như thế.
Nàng hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, con trai nhạy cảm, nàng không nỡ để thằng bé lo cho mình, cố gắng nói: "Nương không thích ăn cái này, con ăn đi."
Chu Chiêu Hoành chớp mắt, hỏi khó hiểu nhưng vẫn tin, vì thế đưa đồ trong tay cho phu thân.
Phế thái tử bình tĩnh hơn nhiều, hắn không còn quan tâm chuyện gì nữa, đương nhiên không hề kháng cự gì cả. Nhi tử đưa đến miệng, hắn há miệng ăn, thức ăn lạnh chắc chắn không ngon như khi còn nóng, lại có mùi tanh của thịt.
Nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, nhất là chiếc chân gà này có lớp da vẫn rất ngon, thịt bên trong non mịn, ăn vào miệng vừa mặn lại ngọt, mặn mà không ngán, chất thịt mềm vừa cắn đã tách khỏi xương.
Món ngon này khiến đôi mắt hắn thoáng lóe lên ánh sáng.
Còn ngon hơn món ngự trù làm trong trí nhớ.
Thấy hắn ăn, Chu Chiêu Hoành cười thỏa mãn, nhào vào lòng phụ thân, vui vẻ nói: "Món này ăn rất ngon, là món thịt ngon nhất con từng ăn, là A Xu tỷ tỷ nhà Đông Đông làm đó. Hắn còn mời con đến nhà chơi, ăn quýt nướng A Xu tỷ tỷ làm hắn không bị ho khan nữa!"
"Cha nương, con có thể đi không?"
Thái tử phi ở một bên che miệng nghẹn ngào .
Bạn cần đăng nhập để bình luận