Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 386:

Yến Thu Xu không còn ở trong kinh đô nên tin tức chậm trễ hơn nhiều. Ngày đó, vào lúc buổi tối, khi nàng cho người đưa đồ đi thì mới nghe thấy những tin tức này, bây giờ nàng muốn nghe những tin tức này còn phải cố ý phái người nghe ngóng.
Không có internet bất tiện thế đó.
Cũng không biết mọi chuyện cụ thể sao rồi? Tiêu gia có xảy ra chuyện gì không?
Vạch tội hoàng tử không phải việc nhỏ, nhất là lão hoàng đế ngu ngốc kia.
Nàng ở một bên lo lắng, nhưng vì năng lực của mình có hạn, không thể tham dự được nên vẫn ở thôn trang, tiếp tục ngắt quả ớt đã chín. Quả ớt bị nàng ngắt lấy, một phần nàng đem đi trồng, một phần giao cho Diêu quản gia.
Một cây ớt cho ra rất nhiều quả, may mà xung quanh thôn trang có không ít vùng đất trống.
Những lão nông dân đang bận rộn, Yến Thu Xu không hiểu về nông nghiệp nên chỉ nói vài ý kiến. Nàng chỉ giúp tưới nước, còn lại để cho bọn họ làm. Nhưng chỉ mới mấy hôm, ớt được trồng đầu tiên đã nảy mầm rồi, điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Đương nhiên có chuyện còn vui hơn.
Tối hôm qua, Yến Thu Xu nhận được tin tức của Tiêu phủ, hôm nay Đông Đông sẽ dẫn mấy đồng môn và người nhà bọn họ tới chơi. Ngoại trừ Đông Đông, còn có Uyển Nhi và Tiêu Bình Tùng.
Đông Đông và Tiêu Bình Tùng được nghỉ, gần đây Uyển Nhi theo Đại bá học võ, thời gian được điều chỉnh như bọn họ. Cách nhiều ngày như thế rồi, hôm nay mới có thể đến.
Triệu Thục Hồng dậy thật sớm, nàng ấy mới từ bên ngoài trở về, trong tay cầm theo một chiếc thùng nhỏ. Trong thùng chứa tôm nàng mang từ sát vách thôn trang về, sau lưng còn có hai ma ma hỗ trợ đi theo.
Yến Thu Xu đang lên kế hoạch hôm nay dẫn bọn nhỏ đi đâu và làm gì.
Vừa đến giờ Tỵ, Cổ quản gia đến nói với nàng xe ngựa đến rồi, nàng vội chạy ra ngoài xem, thấy có bốn chiếc xe ngựa đến!
Nàng không đi xa, đến cổng thôn trang, đường đá xe ngựa không vào được, vì thế nên dừng lại. Tiêu Bình Tùng là người đầu tiên nhảy xuống, cười chào hỏi: "Yến di!"
Trong xe ngựa vang lên tiếng sốt ruột của Đông Đông: "Bình Tùng ca ca! Nhanh lên nhanh lên, đệ còn chưa xuống nữa!"
Xe ngựa hơi cao, cậu bé cần người đỡ xuống.
Tiêu Bình Tùng đi qua ôm Đông Đông xuống, tiếp theo là Uyển Nhi. Dường như chỉ trôi qua mấy ngày mà Uyển Nhi đã cao hơn rất nhiều, lúc xuống chỉ cần Tiêu Bình Tùng giúp đỡ một phen, dáng người vô cùng nhanh nhẹn mà nhảy xuống.
Một trước một sau nhào tới cùng với Đông Đông.
Dường như Đông Đông cũng gầy hơn nhưng vẫn không nhẹ, hai đứa bé ôm chầm khiến Yến Thu Xu lui về sau liên tục: "Được rồi, ta không đỡ nổi hai người nữa!"
Đông Đông và Uyển Nhi cười hì hì không đụng nữa, còn khẽ nói: "A Xu tỷ tỷ, trước đó tỷ cũng không bế được đệ."
Yến Thu Xu tức giận xoa gương mặt nhỏ nhắn kia, nhưng chỉ giả vờ không vui vậy thôi. Nàng ngồi xổm xuống ôm từng người: "Haiz, ta đã rất nhớ các đệ muội đấy!"
Uyển Nhi dựa sát vào nàng, giọng nói như trẻ con: "Muội cũng nhớ A Xu tỷ tỷ!"
Đông Đông an ủi vỗ vỗ nàng, trên mặt tỏ vẻ lo lắng: "Không sao, sau này đệ sẽ thường xuyên đến thăm tỷ."
Yến Thu Xu cười khúc khích, lúc này phía sau cũng có người đến đây, là ba đứa nhỏ xấp xỉ Đông Đông và một đám hạ nhân hầu hạ. Nhưng ngoài trẻ con, còn có hai tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi.
Ba đứa nhỏ nhảy nhót chạy đến, vui vẻ nói: "A Xu tỷ tỷ, cảm ơn tỷ mời chúng ta đến chơi!"
Hai tiểu cô nương bước chậm rãi qua đó, vô cùng lịch sự nói: "Bái kiến Hương Quân."
Yến Thu Xu không thích bị người khác gọi là Hương Quân.
Nhưng đây là quy tắc ở thời đại này.
Tiêu Bình Tùng giới thiệu bọn họ: "Đây là đồng môn của Đông Đông: Tô Võ, Phó Khiêm, Hồng Vinh." Sau đó lại nhìn hai nữ tử, một người mặc quần áo vàng nhạt, một người mặc màu xanh lam, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, tính cách có vẻ rất đơn thuần: "Vị này là tỷ tỷ của Hồng Vinh, Hồng Sở Phúc, vị này là tỷ tỷ của Phó Khiêm, Phó Minh Vãn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận