Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 289:

Hơn nữa tổ tiên Tiêu gia từ xưa đã dạy rằng, người Tiêu gia thà chết cũng không thể là kẻ phản quốc, nên bà chỉ có thể buộc mình sống mơ mơ màng màng, nếu không cả ngày bà sẽ đắm chìm trong đau khổ.
Tính cách lão ngũ đơn giản, thuở nhỏ cũng bị nuông chiều làm nàng ấy lớn lên có vẻ ngây thơ, nhưng cũng biết chuyện trong nhà, không chấp nhận được sau này nàng ấy không thể tùy hứng, không thể đánh trả được như trước kia, cho nên chọn cách trốn tránh trong đạo quan, người khác nói cái gì đều làm bộ không nghe thấy.
Chỉ là bây giờ, tất cả đều có thể trở lại như cũ.
*
Yến Thu Xu cũng không biết trong lòng Tiêu phu nhân nghĩ gì, nhưng thấy bà không nói nữa, nàng đành cầm thoại bản lên đọc.
Nàng vẫn chưa đọc thoại bản của thời đại này đâu.
Nhưng đúng là, Bình Nương trong thoại bản này thật giống với câu chuyện của Tiêu Hoài Nhã.
Cũng là võ tướng thế gia, nhưng một người là thay phụ thân tòng quân, một người là trực tiếp lên chiến trường báo thù cho ca ca và tỷ phu, nhưng cả hai đều ngoài ý muốn bị hủy dung trên chiến trường.
Bình Nương báo thù thành công, an toàn lui thân, sau đó nàng tìm một tiểu viện trống ẩn cư sống ngày qua ngày, mỗi ngày dệt hoa, nuôi gà vịt, sống một cuộc sống yên bình, cho đến một ngày, nàng cứu được một thư sinh xui xẻo vừa trêu chọc tặc phỉ.
Trong cuộc gặp ngắn ngủi giữa hai người, thư sinh vô cùng biết ơn nàng, cũng không hề để ý vết thương trên mặt Bình Nương, khi phát hiện có người cười nhạo nàng, thư sinh cho dù không đánh lại cũng sẽ dạy cho người nọ một bài học, cuối cùng lần nào thư sinh cũng được Bình Nương cứu.
Sau vài lần hai người tâm đầu ý hợp, thư sinh rời đi, nói là về nhà chuẩn bị của hồi môn cầu hôn nàng.
Nhưng lần đó hắn rời đi chính là đi biệt vài tháng, người trong thôn đều nói Bình Nương đã bị lừa, ngay ở thời điểm Bình Nương cũng nghĩ rằng mình bị lừa, thì có người đến nói với nàng rằng hóa ra thư sinh là một Vương gia, trong cuộc tranh đoạt ngai vị, hắn bị nhốt ở kinh đô, phái tâm phúc đến đây báo cho nàng một tiếng, hắn sợ Bình Nương hiểu lầm hắn.
Bình Nương tất nhiên không hiểu lầm hắn nữa, thậm chí còn cảm động không thôi.
Để cứu người mình yêu, nàng mặc lại áo giáp, đến kinh đô triệu tập thuộc hạ cũ giải cứu thư sinh. Cả hai đều không thích sự ràng buộc của ngôi vị hoàng đế, vì vậy cuối cùng họ đã chọn ra một minh quân gửi gắm giang sơn lại cho hắn. Sau đó hai người rời khỏi kinh đô, đi du sơn ngoạn thủy.
Chuyện xưa này viết khá hay, tác giả hành văn cũng tốt, làm cho Yến Thu Xu lại ngồi đọc thêm một lần.
Đọc xong, nàng lại cảm thấy câu chuyện này có chút quen thuộc, hình như đã từng đọc ở đâu đó rồi.
Chẳng lẽ mạch não của cổ đại và hiện đại tương tự nhau sao, hay nàng đã từng đọc truyện nào tương tự như vậy rồi?
Nàng nhìn chằm chằm thoại bản một hồi lâu, nhìn đi nhìn lại, nhưng vẫn không nhớ ra.
Mãi đến khi Hoàng ma ma mời người tới, mang theo một chiếc ghế kiệu.
Vừa thấy chiếc ghế kiệu, Tiêu Hoài Nhã phản ứng dữ dội, co người lại trên giường, trùm chăn kín mít cái đầu sống chết không chịu ra ngoài, Tiêu phu nhân nhìn nàng ấy một lúc rồi nháy mắt với tam nữ nhi.
Tiêu Hoài Ngọc tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, muội thật sự không ra sao?"
"Tam tỷ! Buông muội ra, muội không muốn về, oa oa oa..." Tiêu Hoài Nhã làm bộ đáng thương.
Tiêu Hoài Ngọc vỗ chăn trên đầu nàng ấy, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, muội muội.”
Nói xong nàng dùng sức, trực tiếp bế cả người lẫn chăn lên, làm Tiêu Hoài Nhã còn đang nằm trong chăn kinh ngạc phát ra tiếng kháng nghị: “A! Tam tỷ ——”
Nàng muốn giãy giụa nhưng chân còn bị thương, không thể dùng sức.
Rất nhanh Tiêu Hoài Nhã đã bị đặt trên chiếc ghế kiệu, Tiêu phu nhân còn không buông tha nàng, đưa một đoạn dây thừng qua, cực kỳ lãnh khốc vô tình nói: “Trói lại! Để nó đừng lộn xộn, làm chân càng bị thương nặng hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận