Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 432:

"Ai da! Món này thơm quá!" Triệu Thục Hồng hít sâu một hơi, mùi thơm của lá sen và gà dung hợp vào với nhau trông rất hài hoà, không hề ngửi thấy mùi dầu mỡ.
Màu sắc của gà ăn mày nhạt hơn gà nướng mật ong, nhưng hương vị không hề thua gà nướng mật ong xíu nào.
Sau khi nướng với than hồng, thịt gà chín mọng, dầu trong da gà hoà vào thịt lộ ra màu vàng nhạt không dầu mỡ, mùi thơm xông vào mũi khiến người ta nuốt nước bọt.
Yến Thu Xu làm năm con gà ăn mày, đúng lúc chia cho mỗi người một con. Sau khi lấy thịt gà ra, không muốn dùng tay thì dùng dao cắt thành từng miếng. Yến Thu Xu và Ninh Trác thích dùng tay hơn, khi xé chiếc đùi gà thì nên dùng sức một chút để xé cả thịt ở phần lưng xuống, có thể thấy phần thân của gà rất mọng nước.
Lúc cho vào miệng ăn sẽ thấy độ ngon không cần phải bàn cãi.
Thịt gà được ướp gia vị rất lâu và hành gừng tỏi trong bụng gà là để khử đi mùi tanh, lá sen lại làm tăng thêm mùi thơm ngát. Thịt gà mềm không bị khô, nóng hôi hổi, khi nhai sẽ không bị dai, thịt từ từ được nuốt xuống bụng.
Cho dù xung quanh có để mấy khối băng nhưng tất cả mọi người vẫn bị chảy mồ hôi, Yến Thu Xu lau mồ hôi cho mình, ngẩng đầu lên thấy mọi người đều như thế. Nhưng mùi thịt gà không nồng, không dầu, không ngán, cho dù ăn cả con gà thì bọn họ cũng không nỡ dừng lại, cũng không muốn dừng lại, cứ yên tĩnh ăn như thế.
Ăn xong đùi gà và cánh gà, chân gà rồi lại có cổ gà, thịt ức…
Duy nhất chỉ có thịt ức gà là hơi bị khô.
Yến Thu Xu âm thầm lấy bột ớt mình chế tạo ra, trong bột ớt cho thêm không ít nguyên liệu như mè trắng, đậu phộng giã nhuyễn rồi xào lên, bên trong vị mằn mặn lại hơi tê cay, mùi thơm của mè và đậu phộng lan toả.
Thịt ức gà hơi ngấy, tuy thịt không khô cho lắm, vị cay độc chiếm cả khoang miệng, ức gà cũng dần trở nên mềm hơn.
"Còn có thể ăn như thế này à?" Tiêu Hoài Nhã thấy nóng mắt, cũng xích lại gần chấm với ít bột ớt, ăn vào rồi thì ánh mắt liền sáng lên: "Ngon quá!"
Triệu Thục Hồng và Thủy Mỗi cũng thi nhau chấm.
Ninh Trác thấy hâm mộ, nhưng hắn là nam tử nên không tiện làm thế. Yến Thu Xu lau miệng, chia một phần bột ớt cho hắn: "Ngài nếm thử không? Chỉ là hơi cay nên ngài ráng chịu đựng một chút nhé.”
"Đa tạ Hương Quân!" Ninh Trác cười nhận lấy, không để ý đến lời nhắc nhở của nàng, còn tham lam lăn qua chấm hết miếng thịt gà, mỗi chỗ đều dính màu đỏ của bột ớt.
Tiêu Hoài Nhã thấy vậy thì muốn nói nhưng lại thôi, nhưng sau khi suy nghĩ, nàng ấy nở nụ cười như thể đang xem kịch, rồi không nói gì thêm nữa.
Thịt gà hơi ẩm ướt nên khi chấm sẽ dính đầy bột ớt. Khi lăn một lượt như thế không còn nhìn thấy màu của thịt gà nữa, ngay sau đó Ninh Trác cho vào miệng ăn. Chưa đến hai giây sau, gương mặt của Ninh Trác đỏ lên, hai mắt ngập nước, như thể muốn phun ra. Song, khi nhìn thấy bốn nữ tử đang nhìn mình, nhất là Tiêu Hoài Nhã, nàng ấy hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không ăn cay được à?"
Ninh Trác mím môi, khẽ nhai nuốt, sau khi nuốt thì hương vị cay xè lan đầy trong cổ họng, khiến cho cổ họng của hắn đau rát và nóng vì cay.
Thủy Mỗi có ý tốt đưa một chén trà sữa qua, hắn há miệng uống mộy hớp lớn mới có thể giảm vị cay kinh người kia xuống. Sau đó lau nước mắt, đôi mắt trở nên đỏ ngầu. Ninh Trác bình tĩnh lại, ra vẻ khó tin mà hỏi: "Đây là thứ gì thế? Cay quá!"
Yến Thu Xu ho nhẹ một tiếng, chột dạ nói: "Ta làm bột ớt, được làm từ quả ớt loại mới, còn cay hơn cây sẻn() và hoa tiêu rất nhiều..."
[Chú thích: (
) Cây sẻn: hay còn gọi là cây sẻn gai, thường mọc ở phía Bắc, được dùng làm gia vị thay cho hạt tiêu, có vị cay nồng và hơi đắng. Ngoài dùng làm gia vị thì còn có thể dùng làm thuốc.]
Ninh Trác: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận