Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 49 - Chương 49




Song, vì thực khách là trẻ con và người già nên nàng làm thức ăn thanh đạm hơn một chút.
Ăn đồ thanh đạm nhiều, thứ nàng ngày nhớ đêm mong là đồ nướng. Vì thế nàng hỏi Thủy Mỗi, ai ngờ vừa nói xong đã có thợ công tượng đến đây..
Mà lúc này, đây là lần đầu tiên sử dụng lò trong bếp, bên trong gắn xâu thịt heo phủ gia vị, khoai sọ nghiền, hạt dẻ tách vỏ vân vân.
Một phút trước, những thứ này được lấy ra, lại cho thêm mấy quả quýt vào.
Mùi thơm đến mức Uyển Nhi vốn điềm đạm cũng ngồi không yên, ra khỏi phòng khách trông mong nhìn. Đông Đông sắp chảy nước bọt nhìn lò nướng kia.
Ma ma hầu hạ bọn họ sợ hai người bị thương nên ở một bên ngăn cản.
Đông Đông vẫn đến gần, mùi thơm kia bay thẳng đến chóp mũi, cậu bé nhìn thoáng qua giọng nói khàn khàn sốt ruột: "A Xu tỷ tỷ, món này khi nào ăn được?"
Ngày cuối cùng khi đi học, Đông Đông vui quá mức còn chơi bóng đá với Yến Thu Xu một hồi, kết quả đổ mồ hôi. Buổi tối đi ngủ còn đạp chăn, cảm lạnh.
Đây cũng là lý do Yến Thu Xu bỏ hai quả quýt vào.
Quýt được nướng có tác dụng trị ho, mà lúc này nàng có thể phóng đại độ ngon của thức ăn. Không biết có phóng đại tác dụng của quýt nướng trị ho không?
Nàng rất bất đắc dĩ, tên nhóc ăn vặt này quá sốt ruột, nàng xoa đầu cậu bé: "Đừng vội, không phải còn chưa chín à, đệ ăn sẽ đau bụng cả đêm đấy."
Sắc mặt Đông Đông dịu lại nhưng vẫn trơ mắt nhìn.
Uyển Nhi ở một bên không thể kìm chế được, dịu dàng hỏi: "A Xu tỷ tỷ, còn bao lâu nữa được ăn?"
"Ngay bây giờ!" Yến Thu Xu quả quyết nói.
Bọn nhỏ nghe vậy thì nhìn chằm chằm không rời mắt.
Hai phút sau, Yến Thu Xu cho người đẩy phiến đá che kín lò nướng ra, nàng cầm kẹp sắt đi vào, lúc đi ra cầm khay sắt chứa đầy thức ăn, trong phút chốc mùi thơm nồng đậm hơn nhiều.
Hạ nhân cầm khăn thật dày nâng khay sắt kia lên đặt trên bàn đá trong viện.
Đám người đi theo khay sắt qua bàn đá.
"Oa!" Đông Đông tán thưởng.
"Thơm quá đi!" Uyển Nhi cũng tán thưởng.
Thủy Mỗi khen ngợi: "Tay nghề của cô nương càng lúc càng tốt, nô tỳ chưa từng ngửi mùi thịt dê thơm như thế."
Yến Thu Xu thỏa mãn cười một tiếng, đây chính là sườn dê nướng. Thời đại này dê gầy hơn ở hiện đại nhiều, phần mỡ ở sườn dê không nhiều, bị nhiệt độ cao trong lò nướng hun chỉ còn lại mỡ dính lên sườn, lúc đem ra còn đang bốc khói.
Thì là thơm ngát, hương vị muối tiêu bị nướng vừa đến càng thơm hơn nữa.
Ở một bên khay sắt có hạt dẻ nướng nở bung, không thêm đường và mật ong, chỉ có sự thơm ngọt đặc trưng của hạt dẻ. Thơm ngọt nhất là quýt nướng kia.
*
Hứa ma ma cầm dao cắt thịt dê thành từng miếng, mặt khác có người phụ trách lột vỏ quả quýt nóng bỏng kia, làm thực khách, ba người chỉ cần ăn thôi.
Đông Đông không cần người khác nhắc nhở, vừa đưa sườn dê đến trước mặt thì đã nhanh chóng cầm lấy.
Song, lại bị Yến Thu Xu chặn lại, đổi cho cậu một miếng nhỏ hơn: "Thịt dê nóng, đệ nếm miếng nhỏ thôi, tránh bỏng miệng."
Đông Đông mím môi, hơi không vui: "Đệ muốn ăn miếng lớn!"
Đông Đông là đứa nhỏ được cưng chiều ở Giang gia và Tiêu gia, thích thứ gì cũng không bị ngăn cản, nhất là về chuyện ăn uống. Chỉ cần cậu bé không thích, không ăn được thì vô thức trở nên cáu kỉnh.
Chỉ là vừa cáu lên, sắc mặt Yến Thu Xu trở nên nghiêm nghị, cương quyết: "Nếu cáu kỉnh thì không được nếm miếng nào cả.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận