Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 437:

Yến Thu Xu lấy chậu rửa mặt ra, dùng nước nóng khử trùng, lại rót thêm một chậu nước nóng nữa, nói với Thủy Mỗi: "Phần nước còn lại ngươi cho thêm bánh quẩy thừng, chút muối và sốt thịt bò rồi bưng vào."
"Có ngay!" Thủy Mỗi vội gật đầu, thúc giục nàng trở về.
Yến Thu Xu hít mũi, bưng chậu về, Tiêu Hoài Đình ở trong phòng không dám mặc áo, hai tay để trần, vết thương không còn chảy máu nữa. Trước đó, những nơi đã bôi thuốc không còn chảy máu nhưng trông rất đáng sợ.
Chàng luôn mặc quần áo nên cho dù phơi gió phơi sương thì nơi được che chắn vẫn trắng nõn, dòng máu đỏ đông lại trên da thịt trắng nõn có thể thấy đáng sợ cỡ nào.
Yến Thu Xu nhìn qua, nước mắt vừa kìm lại lại chảy ra.
Tiêu Hoài Đình mất tự nhiên di chuyển thân thể để nàng không nhìn thấy vết thương của mình, sau đó vẫy tay: "Đưa nước cho ta đi."
Yến Thu Xu bưng chậu nước đến, bên trong là nước nóng vừa nấu sôi, nàng nhắc nhở: "Ngài đừng nhúc nhích, để ta lau cho ngài."
Lúc mở miệng nói chuyện là giọng mũi nồng đậm.
Tiêu Hoài Đình chưa từng gặp phải tình huống này nên không dám động, thận trọng nhìn lén nàng, nhìn thấy nước mắt óng ánh. Chàng vội vàng dời mắt, trong lòng lại cảm thấy chua xót và vui sướng, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Chua xót là vì khiến nàng phải lo lắng cho mình, thân phận của chàng đã chú định lúc nào cũng có thể chiến tử sa trường. Vì thế nên khi mẫu thân không nhắc đến, chàng cũng giả vờ không biết mình nên thành hôn.
Tránh cho có thêm một người như tỷ tỷ, tẩu tẩu, cả ngày nơm nớp lo sợ. Nhưng khi cơ hội ở trước mặt mình, chàng không hề do dự mà lấy ngọc bội mình đeo trên cổ mấy chục năm xuống, nhét vào phong thư cho người đưa về. Lúc đó đầu nóng lên, bây giờ nhìn thấy nàng thế này thì chàng cảm thấy áy náy, trong lòng không nhịn được chua xót.
Nhưng chàng cũng hơi vui vẻ, vì nàng đang lo cho mình.
Nữ tử mình thích cũng thích mình như thế, không còn chuyện nào tốt đẹp hơn chuyện này!
Yến Thu Xu không nhìn chàng, cũng không tiện nhìn, lén lút khóc thì thôi, lại còn khóc trước mặt người ta như thế nên rất khó xử. Nàng cầm khăn thả vào bên trong ngâm một lúc mới lấy ra, chịu nóng để vắt khô rồi lau cho chàng.
Chỉ chốc lát sau, khăn tay bị nhuộm thành màu đỏ.
Đổi một chiếc khăn khác vẫn bị nhuộm thành màu đỏ.
Yến Thu Xu sợ vết thương nhiễm trùng, khăn tay bị nhuộm đỏ cũng không dám bỏ vào trong chậu nước, mỗi lần đều dùng khăn mới. Mãi cho đến lúc dùng hơn mười chiếc khăn mới lau sạch máu trên người Tiêu Hoài Đình, lại bôi thuốc lần nữa.
Trong thời gian này, Thủy Mỗi đã bưng bánh quẩy thừng nấu nước đến, đặt lên bàn. Hai người một người bôi thuốc, một người được bôi thuốc đều không nói gì, đến khi xoa xong phần thuốc bột sau cùng, Yến Thu Xu thở một hơi dài nhẹ nhõm, bưng bát đến: "Ta đút cho ngài ăn nhé?"
"Không cần không cần." Tiêu Hoài Đình nào dám để nàng vất vả nữa, vội lắc đầu. Lúc thấy nàng bình tĩnh đặt bát xuống chàng mới khẽ thở dài, dùng tay trái cầm đũa ăn. Tay bị thương là tay phải, tay trái vẫn bình thường.
Tiêu Hoài Đình dùng tay trái không thuận, nhưng ăn món bánh quẩy thừng giống như mì sợi này vẫn ổn. Bánh quẩy thừng được nấu nước nên rất mềm nhũn, được ngâm trong nước cho hơi nở ra, khi dùng đũa gắp lên nếu không cẩn thận thì sợi mì sẽ trượt xuống.
Bắt đầu ăn vô cùng ngon, bánh quẩy thừng bị ngâm nở, môi lưỡi hơi dùng sức để hút sợi mì và húp lấy nước canh. Vừa ăn vừa nuốt, bánh quẩy thừng đã được nấu không còn giòn nhưng lại hơi dai, hương vị tổng thể hơi nhạt một chút. Nhưng Thủy Mỗi thuận tay cho sốt thịt bò vào, khi thấy nhạt lại ăn một miếng sốt thịt bò, vị thịt mặn có đủ, khi ăn vào cảm thấy rất vừa vặn.
"Rất trơn..." Tiêu Hoài Đình ăn vô cùng ngon miệng, vốn đang đói bụng, khi ăn bánh quẩy thừng còn phải dùng sức nên khi hút phát ra tiếng vang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận