Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 98:

Tiêu phu nhân buồn cười, nhưng sắc mặt vẫn rất nghiêm túc, cũng không có nói cho hắn biết, rất nhiều món ăn này đều là A Xu dạy cho nhân viên nhà bếp, mà chỉ là gật đầu theo: "Ừ, ừ..."
Tiêu Hoài Ngọc, tam tiểu tư Tiêu gia bước vào, nàng nhìn mẫu thân của mình rồi lại nhìn hai đứa nhóc mím môi cười, nàng không nói gì thêm. Khi nàng cúi đầu xuoosng liền thấy cô con gái nhỏ đang cười thầm.
Lúc này, trong nhà ăn truyền đến một thanh âm trong trẻo: "Bình Ngộ, điều này không đúng, con người không chú ý khẩu vị, vậy chú ý cái gì?"
Đôi mắt cậu bé sáng lên, nhưng giọng nói vẫn dè dặt như mọi khi: "Bình Ngộ gặp qua thúc thúc. Thúc thúc à, Đông Đông là học trò thì phải chú ý đến kiến thức, gần đây Đông Đông đã trở nên tròn trịa hơn hẳn là chưa có chắm chỉ học tập, Đông Đông không nên quá để tâm đến vấn đề ăn uống!”
Tiêu Hoài Đình từ cổng sân đi tới, chân hắn rất dài nên chỉ cần vài bước đã đi tới trước mặt mọi người. Hắn nghe vậy, nụ cười trên môi có chút bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Trong khi đang có điều kiện thì cũng nên hưởng thụ một chút phải không? Nếu không đời còn gọi gì thú vị nữa?"
Các trưởng lão đều nói như vậy, Trầm Bình Ngộ cũng không mù quáng phản bác, cậu bé chỉ gật gật đầu.
Lúc này, một giọng nữ nồng nhiệt khác vang lên: “Lão lục nói đúng, không có đồ ăn ngon, sao có thể gọi là ăn cơm?”
Người đến bước nhanh hơn, trong nháy mắt đã đến, không chỉ đến nơi mà trên tay còn bưng một hộp đồ ăn, cười nói: “Vừa đi ngang qua, tình cờ gặp được nha hoàn của A Xu đến giao đồ ăn nên ta đã mang lên đây luôn. Nào, mọi người thử trước đi, A Xu nói đây là món khai vị, cứ thử trước bữa tối ”.
Nàng mở hộp thức ăn ra, để lộ miếng thịt giòn nhỏ bên trong, một đĩa lớn, vừa mới lấy ra khỏi chảo, lúc này khi nàng mở hộp thức ăn ra, vẫn còn hơi nóng nên miếng thịt giòn nhỏ vẫn rất giòn xếp chồng lên nhau trông như một ngọn đồi.
Đông Đông rất ngạc nhiên: "Thịt giòn nhỏ! A Xu tỷ thật tốt bụng!"
Tiêu phu nhân nhìn cậu bé rồi thở dài: "Vẫn là A Xu khéo tay, tiếc là đứa nhỏ này quá khách sáo, đến ăn tối cùng cũng không tham gia."
Vì giữ phép xã giao nên ngày thường Yến Thu Xu sợ làm phiền bà, ngoại trừ giao đồ ăn, nàng rất ít khi đến đây, bản thân Tiêu phu nhân cũng hối hận không biết lúc đầu ấn tượng mà bà để lại cho cô nương này có phải quá nghiêm túc hay không, nhưng con cái trong nhà đều như vậy, nếu không nghiêm túc thì không thể dạy bảo được, trong lòng bà cũng có nhiều phiền muộn, quả thực là không thể cười ra tiếng được.
“Đúng vậy.” Tiêu Hoài Vũ cười gật đầu, đầu tiên gắp cho mẫu thân một ít, sau đó gắp một ít cho ba đứa nhỏ Đông Đông, Thẩm Bình Ngọc, Uyển Nhi, giục: “Mau ăn đi.”
Lời trưởng lão nói Trầm Bình Ngộ không dám từ chối, cậu bé ngoan ngoãn gật đầu cắn một miếng nhỏ. Trì hoãn một lúc, miếng thịt giòn nhỏ bên ngoài thoạt nhìn đã bớt nóng, nhưng khi cắn mở ra, bên trong lại truyền đến một luồng hơi nóng, anh theo bản năng há miệng muốn thở, nhưng rất nhanh lại phát hiện mình ngậm chặt miệng lại, cau mày.
Tiêu Hoài Ngọc vẫn luôn chú ý đến con trai mình, thấy con trai như vậy, lo lắng nói: "Không thích sao? Nhổ ra là được."
Trầm Bình Ngộ lắc đầu, nhổ ra thật khó coi, nhưng cũng không đến mức đó, cậu bé chậm lại một chút, hơi nóng tiêu tán hết, chỉ còn lại lớp da giòn giòn cùng thịt mềm bên trong cọ xát vào giữa môi và răng hương vị của thịt. Cậu bé rất ít ăn loại đồ ăn này, đồ ăn của Trầm gia rất nhạt vì phải đảm bảo trong miệng sẽ không có mùi lạ, cho nên bây giờ đột nhiên ăn thứ này, có một loại kích thích quá mức.
Nhưng mùi này thực sự rất ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận