Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 373:

Tiêu phu nhân vừa tỏ thái độ xong, một thanh niên mặc quân phục chỉnh tề bước nhanh vào, chỉ nghe được câu cuối, liền buồn bực hỏi một câu.
Tiêu Hoài Vũ ho nhẹ một tiếng, cảm thấy mình đã chọc giận mẫu thân, nàng ấy không dám mở miệng nói nữa.
Tiêu Hoài Ngọc cười nói: “Mẹ nhớ A Xu.”
Nhắc tới A Xu, trái tim Tiêu Hoài Đình như hẫng một nhịp, tối hôm qua chàng vội vàng trở về, sau đó nghe được Hứa ma ma nói nàng đã đến thôn trang ở tạm, đồ vật này nọ chàng còn chưa chuẩn bị xong.
Mà ớt cay là thứ khiến chàng trăn trở nhất, lần đầu tiên chàng ra ngoài, phía sau còn có một nhóm người mang một ít đồ về.
Đến nỗi Hứa ma ma bảo chàng hãy mang cả ớt đến thôn trang, chàng nhất quyết không làm, vừa nghe lời tam tỷ nói xong, thanh niên lập tức nghĩ thông suốt, liền nói: “Vừa đúng lúc con có chút đồ muốn đem sang đó, nương, vậy nương cùng con sang đó đi, có được không? ”
Vẻ mặt vốn không mấy vui vẻ của Tiêu phu nhân lúc này mới biến mất, lộ ra một nụ cười: “Không tồi, còn biết tặng đồ, ta còn lo con đánh địch lâu ngày nên bị địch đánh gục mất rồi.”
Tiêu Hoài Đình: “... Nương!”
Tiêu phu nhân thở dài: “Kêu cái gì mà kêu? Ta vẫn luôn muốn con lấy A Xu, nhưng con không hiểu, còn không biết nắm chặt thời cơ!”
Haizzz! Nghe vậy, những người khác trong bàn ăn đồng loạt nhìn về phía Tiêu Hoài Đình, ai nấy cũng đều giục chàng hãy thành thân đi!
Đang ngồi ăn tự nhiên lại bị thúc giục thế này?
Có điều chàng cũng tỏ vẻ đồng tình, Tiêu Hoài Đình nghiêm túc gật đầu: “Nương, người yên tâm, con đã biết rồi ạ.”
Mọi người chợt nhớ ra, ồ, người này vừa đính hôn, tuy hôn ước chưa chính thức nhưng vẫn là hôn ước, chỉ cần tiếp tục cố gắng, việc lập gia thất hẳn là không khó, kết quả đã thấy trước mắt, rốt cuộc thì khi hai người ngồi bên bàn ăn bắt đầu nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau, dáng vẻ đó mọi người đều nhìn ra được.
Nhưng Tiêu phu nhân vẫn chưa vừa lòng, ngược lại còn trừng mắt nhìn chàng một cái, nói: “Làm như thành thân giống đánh giặc vậy, con phải cười nhiều một chút, giống như đại ca của con, như vậy mới có thể chiếm được hảo cảm của nữ hài tử, biết không?”
Tiêu Hoài Đình im lặng một lúc. Không phải lúc nào chàng cũng nghiêm túc như vậy, nhưng khi đề cập đến chuyện hôn sự, chàng có hơi căng thẳng, nghe vậy, chàng nhanh chóng thả lỏng, nhếch miệng lộ ra tám chiếc răng trắng, cười với mẫu thân: “Nương, thế này được không ạ?”
Tiêu phu nhân: “... Tiểu tử này, con đừng cười nữa, nhìn con giống như tên ngốc vậy.”
Tiêu Hoài Đình: “...”
Từ phố mỹ thực trở về, Yến Thu Xu tiện đường dẫn theo Triệu Thục Hồng đi một chuyến đến chỗ của Diêu quản gia.
Lấy hành lý của Triệu Thục Hồng.
Nhân tiện lấy thêm ít tôm nữa.
Vì nhà Diêu quản gia mở khu ẩm thực nên ông ấy rất quan tâm đến nguyên liệu thực phẩm, nếu nhà nuôi nhiều hơn thì có thể tiết kiệm được nhiều bạc hơn, cũng có thể giúp các tướng sĩ được ăn ngon hơn, bởi vậy thôn trang cũng nuôi không ít tôm.
Ngoài những loại tôm sông thường thấy thì còn có một vài loại tép nhỏ.
Lúc đó Yến Thu Xu mới biết rằng thứ mà Triệu Thục Hồng muốn chính là loại tép nhỏ này.
Kích thước tối đa không quá ba centimet, thường thì một hai centimet là có thể đánh bắt được rồi, loại tôm này khả năng sinh sản mạnh, dễ nuôi nên chỉ cần tuỳ tiện bắt ở bất kỳ hồ nước nào cũng có không ít.
Diêu quản gia còn sợ nàng lấy không đủ, còn muốn lấy thêm vài thùng, nhưng đã bị Yến Thu Xu từ chối.
Mặc dù thôn trang của nàng cũng đào ao nhưng bên trong đều thả các chủng loại cá, loại tôm này thả vào ao chỉ dùng làm thức ăn cho cá.
Diêu quản gia chỉ có thể từ bỏ một cách tiếc nuối, đổi thành một đống lớn nấm tươi và nấm khô: “Đây là do người trồng nấm mà cô nương giới thiệu lúc trước làm, có rất nhiều, ăn không hết nên đem đi phơi, dự trữ về sau từ từ ăn dần.”
“Đại thiếu gia đã mời người kia tới đây sao?” Yến Thu Xu kinh ngạc không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận