Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 290:

Yến Thu Xu: “Tê!”
Đông Đông dựa sát vào nàng, đồng tình nhìn cô cô bị trói trên chiếc ghế kiệu: “Cô cô thật thảm!”
Uyển Nhi và Tiêu Bình Tùng cũng nghiêm túc gật đầu: “Ừm!”
Quá thảm!
Chỉ cần những đứa trẻ của họ có thể nhớ, bà đã bị ốm, làm sao bà ấy có thể mất bình tĩnh? Nhiều năm như vậy không gặp, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy Tiêu Hoài Nhã trên người, mọi người nhìn Tiêu phu nhân bằng ánh mắt kính sợ.
Từ khi mấy đứa nhóc bọn họ có ký ức, Tiêu phu nhân luôn trong tình trạng ốm yếu, làm gì có sức tức giận? Nhiều năm như vậy bọn họ cũng chưa từng thấy, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy trên người Tiêu Hoài Nhã, ánh mắt một đám nhìn về phía Tiêu phu nhân lập tức mang theo tia kính sợ.
*
Nhưng cũng bởi vì Tiêu phu nhân mạnh mẽ như vậy, thành công làm Tiêu Hoài Nhã không thể phản kháng, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc bị mang về.
Sau khi lên xe ngựa, Tiêu phu nhân lập tức không muốn thấy nàng.
Lúc bọn họ tới ngồi hai chiếc xe ngựa, Yến Thu Xu mang hài tử và Tống Minh Đại ngồi một chiếc, Tiêu phu nhân, Tạ Thanh Vận và Tiêu Hoài Ngọc ngồi một chiếc, xe ngựa bên kia ít người hơn, vốn dĩ Tiêu Hoài Nhã sẽ ngồi bên kia, nhưng bởi vì Tiêu phu nhân tạm thời không muốn nhìn thấy nàng nên không muốn mở cửa xe ngựa, nàng bị Tiêu Hoài Ngọc bế vào chiếc xe ngựa thứ hai.
Cửa xe ngựa đóng lại, Tiêu Hoài Nhã chui từ trong chăn ra, đầu tóc rối bù xù, hai mắt còn đỏ hoe, rất giống tiểu cô nương đáng thương bị người khác bắt nạt.
Nàng kiểm tra vết thương mình trước, thấy mình không có chuyện gì thì oán hận trừng mắt nhìn cửa xe, sau đó nhìn ba đứa cháu, phát hiện trong xe có một nữ tử xa lạ, khuôn mặt nàng tức khắc đỏ lên, nhanh chóng kéo chăn che mặt mình lại, chỉ lộ ra một cặp mắt nhu nhược động lòng người kia.
Dáng vẻ này của nàng làm đám người Đông Đông càng có thiện cảm hơn.
Đông Đông nói chuyện dễ nghe, lên tiếng trước: “Cô cô, người đừng buồn, cháu mời người ăn gì đó nha.”
Nói xong cậu bé cởi túi tiền to bự từ bên hông kia xuống, sau khi mở ra thì đưa tới trước mặt nàng, khuôn mặt nhỏ mũm mỉm treo nụ cười tươi rói: “Ăn ngon lắm ~”
Vừa mở túi ra, không gian kín trong cỗ xe ngựa lập tức ngửi thấy mùi muối tiêu.
Đôi mắt Yến Thu Xu hơi chuyển động, nàng nhìn thứ mà cậu bé đang cầm trong tay, thật ra chiếc túi cũng không lớn bao nhiêu, chỉ bằng lòng bàn tay của người lớn, nhưng đối với một đứa trẻ mà nói thì lại khá dễ thấy.
Nàng đã để ý trước đó, nhưng không thấy đứa trẻ này mở ra, thế nên nàng tưởng rằng đó là thứ gì đó quan trọng, không ngờ rằng nó lại là túi chứa đồ ăn vặt?
Tiêu Hoài Nhã chớp mắt hai cái, đồng tử khẽ nhúc nhích, nàng ở trong đạo quán, ngoại trừ một phần sủi cảo vào đêm giao thừa, nàng chưa từng ăn thêm cái gì khác của Yến Thu Xu, nàng chưa từng ngửi thấy mùi vị này, nhưng không thể không phủ nhận, món này khá thơm, không phải thơm kiểu ngọt ngào mà là một loại thơm đậm đà, làm nàng muốn hắt xì hơi một chút.
Nàng hít mũi, có chút động lòng, lại có chút chần chờ.
Đông Đông dứt khoát ngồi bên cạnh nàng, chủ động đưa cái túi đến trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Đây là đồ ăn vặt A Xu tỷ tỷ làm, dọc đường đi cháu đã ăn ba cái, phần còn lại đều cho người, ăn ngon lắm!”
Tiêu Hoài Nhã nghe vậy nhìn nữ tử đối diện, cũng hiểu được thân phận của đối phương, vẻ e thẹn cũng giảm đi rất nhiều, nàng nhẹ nhàng nói: "Chào A Xu tỷ tỷ."
Yến Thu Xu cố nén xấu hổ trong lòng, mỉm cười: "Chào Ngũ tiểu thư."
Chủ yếu là vì hôm nay gặp mặt trong tình cảnh này có chút xấu hổ, Tiêu Hoài Nhã bởi vì chống cự mà không mặc áo ngoài, mà Tiêu phu nhân bởi vì tức giận nên không đợi nữ nhi mặc áo ngoài vào, nàng chỉ quấn mình trong một chiếc chăn, không thể nhìn thấy gì từ đầu đến chân, rồi bị khiêng ra như thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận