Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 334:

Dự bị khuê phòng bên ngoài trước vẫn là thích hợp hơn.
Cô nương này nếu thật sự là vì thích một người lại hèn mọn chui rúc như hạt bụi, đã vậy với thân phận của Yến Thu Xu, sinh ra là thứ nữ, bị gia tộc vứt bỏ, ăn nhờ ở đậu ở Tiêu phủ, vì ân tình mới tình nguyện làm nữ đầu bếp ở Tiêu phủ làm trò cười cho đám tiểu chủ tử thì cũng dễ xử lý thôi.
Hoài Vương ra lệnh, người hầu lập tức làm theo.
Có điều quá nửa canh giờ, người mới trở về, trên mặt còn thêm mấy phần lúng túng không biết nói thế nào: “Bẩm báo điện hạ, Đức An Hương Quân nói bọn họ thân phận khác biệt , lại không thuận tiện, hơn nữa nàng ấy không thích đi ra ngoài cho nên không đi ạ…”
Hoài Vương: “...”
Hắn ta lập tức thấy không vui, nhíu chặt mày lại, nhưng nghĩ tới những hoạt động hàng ngày của nàng trong tài liệu kia mới thấy cô nương này quả thật không thích ra ngoài, rõ ràng lúc ở Yến gia, nàng có khàn cổ cũng muốn đi ra ngoài, dù là cầu xin mẹ cả hay dụ dỗ tỷ tỷ, đều là nàng tự mình làm được, có thể ở Tiêu gia, thời gian Yến Thu Xu ra ngoài không nhiều.
Đó là lý do mà nàng từ chối hay sao?
Hoài Vương lại nói: “Gửi một lá thư khác, nói ta có chuyện cần hỏi về khoai tây, hẹn nàng ấy đến phố ẩm thực mà nàng ấy thích đi, dẫu sao thì nàng cũng hiểu rõ về khoai tây như thế, còn cứu cả Xương Vương, bổn vương muốn hỏi một chút về đặc tính của khoai tây.”
Người hầu lại một lần nữa gật đầu: “Vâng!”
*
Khi Yến Thu Xu nhận được bức thư này, nàng cũng không biết làm sao.
Quả nhiên Hoài Vương là muốn tấn công nàng.
Sau khi bị từ chối một lần, lần thứ hai lại đem đến cho nàng lựa chọn tốt hơn, đây là cố tình không để cho nàng có cơ hội từ chối.
Thủy Mỗi biết nàng không thích Hoài Vương nên hết sức lo lắng: "Người thực sự phải đi sao?”
“Đương nhiên phải đi, cũng đã nói như vậy rồi, còn có thể làm sao nữa?” Yến Thu Xu nhún vai, căn bản vẫn rất bình tĩnh, nàng có rất nhiều biện pháp ứng phó loại chuyện này, ngược lại không quá lo lắng, chỉ cần hắn ta không lấy lão hoàng đế ra để đe dọa.
Việc khiến cho một hoàng tử được nuông chiều từ bé chán ghét một cô gái thật là không dễ dàng.
Thủy Mỗi thấy vậy, liền nói: “Để nô tỳ đi chuẩn bị xe ngựa.”
Nàng gật đầu, ăn mặc đơn giản một chút là được rồi, nàng mặc bộ quần áo màu trắng giản dị thường mặc trong phủ, trang điểm ngoại trừ nhấn nhá cặp mi và đôi mắt một chút thì cũng không làm gì thêm.
Nàng đến cửa Tiêu phủ, Thủy Mỗi đã ở đó, xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong.
Phố ẩm thực có chút hẻo lánh, xe ngựa chạy một hồi mới đến, vừa xuống xe ngựa thì có một người đàn ông mặt trắng, không có râu, thanh âm hơi chói tai: “Diện kiến Hương Quân, chủ tử nhà ta đang chờ bên trong, mời người vào.”
Nàng gật đầu đi theo.
Hoài Vương hẹn ăn cơm ở quán thức ăn xào, cũng là của Tiêu gia mở, bên trong có một số món ăn đặc sắc của kinh thành, món ăn đặc sắc của Đại Chu, cùng với những thứ nàng biết làm.
Phố ẩm thực vẫn đông đúc như thường lệ, tiệm này có rất nhiều người trong đó, nhưng cửa tiệm sau này đã được mở rộng hơn, không gian rộng rãi, bên trong cũng có không ít phòng riêng.
Nàng được một người dẫn đến một phòng riêng.
Hoài Vương đang ngồi ở đó.
“Hương Quân nói xem, Bổn vương đã đợi được một lúc lâu, còn tưởng rằng Hương Quân không tới ấy chứ.”
“Diện kiến Hoài Vương điện hạ.” Yến Thu Xu cười nhàn nhạt: “Điện hạ nói đùa rồi, chuyện hệ trọng liên quan đến khoai tây sao ta lại không đến cơ chứ."
Tròng mắt hắn ta tối sầm lại, khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn lộ ra mấy phần phiền muộn: “Nếu không phải chuyện khoai tây, Hương Quân sẽ không đến sao?”
“Đương nhiên rồi ạ.” Nàng nói chuyện cũng không hề khách khí.
Hắn ta than thở một tiếng, sắc mặt càng ảm đạm, hắn ta cười miễn cưỡng, không bàn luận về vấn đề này nữa: “Bổn vương gọi món cải xanh luộc, Hương Quân xem thích ăn cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận