Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 229:

Vẻ mặt Lục Quý phi không hề thay đổi nói: “Là đặc biệt đưa qua?”
Cung nhân nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”
"Lão Ngũ đâu?”
Cung nhân nhắm mắt nói: "Điện hạ nói phủ đệ mới ngoài cung có rất nhiều chuyện phải làm, mùng một và mười lăm mỗi tháng sẽ trở lại thăm hỏi nương nương"
Đôi mắt Lục Quý phi lạnh lẽo, có chút buồn bực cắn cánh môi, lộ ra mấy phần oán khí, tức giận nói: “Tự đi quỳ một canh giờ đi.”
Cả người cung nhân run lên, lại dường như thở phào, thành thành thật thật đi ra ngoài quỳ. Tuy bị phạt nhưng còn hơn là treo một thanh đao trên đầu. Gần đây tính khí của nương nương càng ngày càng tệ, chủ yếu là do Xương Vương lại đắc thế, các hoàng tử khác đều được phong vương, không còn đãi ngộ đặc biệt như trước nữa.
Nhất là hiện giờ Ngũ hoàng tử phong vương, không thể lúc nào cũng tới hậu cùng được nữa. Không nhìn thấy nhi tử, Lục Quý phi lại càng khó chịu.
Mà vị nương nương này tâm trạng không tốt sẽ trừng phạt những cung nhân như bọn họ. Tuy không để bọn họ chết nhưng sẽ khiến cơ thể bọn họ bị thương, nhìn không vừa mắt là lại đổi, quanh đi quẩn lại trong nội cung không biết đã thay bao nhiêu cung nhân rồi nữa.
Nàng ta quỳ trên đất, những cung nhân đang bận rộn khác trong nội cung đều nhìn nàng ta bằng ánh mắt đồng tình, nhưng cả đám không ai dám nói gì, bước chân ngày càng nhẹ hơn.
*
Tiết gia.
Thiếu niên lại một lần nữa lắc lư trở về từ thành Tây bên kia, dung nhan tuấn tú lại có vẻ như đang không được như ý, than thở suốt cả đoạn đường, hoàn toàn không để ý đến một phụ nhân đang đứng bên cạnh nhìn hắn.
Nữ nhân kia nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói: “Tiết Gia Hà, sắp thi hội rồi mà ngươi cứ ra ngoài cả ngày là muốn làm gì đây hả?!”
Tiết Gia Hà dừng lại, chắp tay với nữ nhân kêu: “Nương à, con chỉ ra ngoài đi lòng vòng thôi.”
Tiết phu nhân bước đến gần, giễu cợt nói: “Lão Ngũ, ngươi là do ta sinh ra, chẳng lẽ ta còn không hiểu người chắc? Bên ngoài không có gì mà ngày nào người cũng chạy ra ngoài ấy hả? Thành Tây bên kia có thứ gì câu hồn ngươi đi mất rồi? Chắc là mấy cô nương của viện Câu Lan ——”
“Nương, người đừng có nói bừa!” Tiết Gia Hà xấu hổ lên giọng ngắt mấy lời có phần hơi quá đáng của mẫu thân hắn. Thế nhưng gương mặt đỏ bừng cùng với ánh mắt hơi lóe lên lại để lộ ra hắn đang chột dạ.
Tiết phu nhân chăm chú nhìn hắn, không bỏ lỡ một chút biến hóa nào, bà ta chần chờ nói: “Nếu không phải viện Câu Lan thì sao ngươi lại qua bên kia?”
Tiết Gia Hà không muốn nói thêm, chắp tay nói: “Nương à, người cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ dốc hết sức trong lần thi hội này, sẽ không bỏ lỡ đâu.”
Hắn nói xong liền muốn rời đi.
Tiết phu nhân vừa thấy nhi tử tức giận thái độ cũng mềm mỏng hơn, nhanh chân đuổi theo, dịu giọng dụ dỗ: “Gia Hà, nương chỉ là nhất thời tức giận việc con trốn ra ngoài, không để ý đến việc học thôi. Nếu con có chuyện gì thì cứ nói với nương, thích cô nương nhà nào, nương đi cầu hôn cho con…”
Tiết Gia Hà đột nhiên dừng bước, kinh hỉ nói: “Thật ạ?”
Ánh mắt Tiết phu nhân lấp lánh, cười nói: “Tất nhiên là thật, gia thế của cô nương kia thế nào?”
Tiết Gia Hà nhiệt tình hơn hẳn, lập lại lập tức tự dội một chậu nước lạnh, tỉnh táo lại, chần chờ nói: “Nếu không quá tốt thì sao?”
Tuy hắn biết vị cô nương kia sống ở Tiêu gia nhưng có nghe ngóng được một ít từ cháu trai, nàng không phải là người Tiêu gia, chỉ là khách thôi. Có thể ở lâu dài bên đó chắc là cũng có chút quan hệ nhưng với tình hình hiện tại của Tiêu gia, so với có chút quan hệ thì còn không bằng đề cho mẫu thân hắn vừa ý.
Làm nhi tử, hắn vẫn hiểu rất rõ tính tình mẫu thân mình.
Nụ cười của Tiết phu nhân không thay đổi, trong trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là như vậy, dịu dàng nói: “Cũng không phải là không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận