Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 310:

Yến Thu Xu không ngờ rằng trong khoảng thời gian trở về nhà, A Hoành lại trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, lúc ở Tiêu phủ, mặc dù được Đông Đông dẫn đi cùng, nhưng đó dù sao cũng không phải là nhà mình, người trước mặt cũng không phải là cha mẹ mình nên cậu ta vẫn luôn thận trọng, nhưng hiện tại đã trở về bên cạnh cha mẹ, cảm giác an toàn tăng mạnh, bản tính bên trong cũng đều lộ ra hết.
Nàng tươi cười nhìn cậu ta, A Hoành cũng chú ý tới ánh mắt đang đặt lên người mình, đưa mắt nhìn lại thì bắt gặp ánh mắt của nàng, cậu ta nhất thời đỏ mặt.
Đông Đông khẽ cười, cảm thấy A Hoành vẫn còn quá nhút nhát nên rất niềm nở chào hỏi: “Bá phụ, món khoai tây sợi này cũng rất ngon, người ăn thử đi!”
Xương Vương sững người, rốt cuộc ai mới là chủ nhà đây?
Nhưng mà sự nhiệt tình của đứa trẻ này làm hắn không nỡ phụ lòng, cầm đũa vươn tới gần món khoai tây sợi sốt chua cay.
Vừa rồi là nếm thử món khoai tây mềm vào bụng xong, giờ lại xuất hiện thêm khoai tây sợi sốt chua cay.
Nhưng khác với món khoai tây bào sợi xào do đầu bếp trong phủ làm, món khoai tây sợi sốt chua cay này có vị chua nhẹ, lại còn hơi cay, kèm theo đó là vị giòn của khoai tây, một chút bột cũng không có, ăn vào vô cùng ngon miệng.
Lúc ăn khoai tây nghiền, hắn vẫn chưa nghĩ đến việc muốn ăn cơm.
Nhưng khi ăn món này, hắn ăn liền một mạch, tay bưng bát cơm lên ăn lúc nào không hay, một ngụm cơm trắng với dư vị ngọt nhẹ ăn kèm với khoai tây sợi sốt chua ngọt cũng là một điều rất tuyệt.
Ăn xong, gắp đũa thứ hai của hắn lại trực tiếp đưa thẳng qua.
Thoáng nhìn thấy Đông Đông và A Hoành đang nhìn mình, Xương Vương cười nói: “Sao vậy? Còn sợ ta không thích sao?”
“Khụ khụ!” Hai người vội vàng thu hồi ánh mắt, cũng cầm đũa lên theo để gắp thức ăn.
Đông Đông ăn nhiều đến nỗi đôi má phúng phính đều căng phồng lên, một ngụm thức ăn, một ngụm cơm lại thêm một ngụm khoai tây nghiền, trông vô cùng ngon miệng.
Thật không ngờ khoai tây này nhìn có vẻ chẳng ra gì nhưng ăn vào lại thật sự rất ngon, bất kể là khoai tây chiên, khoai tây nghiền hay khoai tây sợi sốt chua cay!
Tiếc là ít khoai tây quá, không biết cho thêm nhiều khoai tây nữa thì sẽ nấu ra được món gì nhỉ?
Nghĩ đến đây, cậu bé lại oán trách trong lòng.
Mấy người dùng khoai tây mọc mầm làm đồ ăn thực sự là quá xấu xa rồi! Nếu không thì bây giờ cậu bé nhất định có thể ăn càng nhiều đồ ăn ngon!
*
“Ắt xì!”
Người thanh niên đang ngồi vững trên thềm câu cá hắt hơi một cái, khiến cho con cá vừa định cắn câu sợ hãi bơi đi mất, chỉ thấy sóng nước lay động một hồi, mặt nước lại trở về vẻ yên tĩnh.
Cung nữ hầu hạ thiếu niên vội vàng cầm lấy chiếc áo choàng chạy tới: “Điện hạ, trời nổi gió rồi, có hơi lạnh rồi, người choàng vào đi.”
“Không cần, mang đi đi.” Dáng vẻ thiếu niên uể oải đáp.
Hắn không thích ăn mặc nhiều như vậy, bị bao bọc đến mức hắn ta cảm thấy như đang bị trói buộc.
Nhưng cũng chính lúc bị quấy rầy này, hắn nhìn sắc trời, kì thực cũng đã khá muộn rồi, nếu không có đèn đường thì hiện tại hắn ta còn chả nhìn thấy cần câu đâu.
Suy cho cùng hắn ta đã ngồi ở đây suốt sau khi ăn bữa tối, điều mà hắn ta không nghĩ tới đó là, cho đến hiện tại vẫn chưa có một con cá nào cắn câu.
Hoài Vương có chút buồn bực, hắn ta dứt khoát vứt cần câu, đứng dậy đi vào thư phòng.
Cung nữ vội vàng chạy theo, nhưng hắn ta lại khua tay: “Không cần theo ta.”
Rồi hắn ta đi một mình về phía trước.
Đi một mạch đến một nơi tối đen, lúc này hắn ta mới mở miệng: “Có chuyện gì? Bên đó vẫn chưa có tin tức gì sao?”
“Bây giờ thuộc hạ sẽ đi điều tra một chuyến.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, như có như không, ngay sau đó là một loạt tiếng động của chim bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận