Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 247:

Người nói ngồi trên ghế dành cho khách, còn nghiêng mình về phía Tiêu phu nhân, tươi cười đầy mặt, vô cùng nhiệt tình.
Tiêu phu nhân theo thường lệ mặt vẫn rất nghiêm túc, thậm chí còn có vài phần lạnh lẽo cùng không kiên nhẫn, nghe đến câu này, bà cười lạnh: “Có tốt nữa thì cũng là thiếp thất!”
“Sao ngài biết nàng ấy không muốn?” Giang phu nhân hỏi ngược lại, nháy mắt với bà hai cái: “Chẳng lẽ ngài thật sự tính toán để nàng về với lão lục của ngài? Nàng là một cô nương mồ côi lai lịch không rõ, ở Tiêu gia ăn ở miễn phí lâu như vậy, ngài đã đủ tận tình tận nghĩa, nàng xứng đôi…”
“Câm miệng!” Tiêu phu nhân rốt cuộc nhịn không được, quát lớn một tiếng.
Thần sắc Giang phu nhân cứng lại, sắc mặt ngượng ngùng, nhưng lại không dám chống lại, liền ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía khác.
Vừa nhìn lại thấy thiếu nữ tuổi xuân thanh thuần đang ở thềm cửa.
Ánh mắt Giang phu nhân sáng lên, trực tiếp đứng dậy nghênh đón, không hề có nửa điểm coi thường như trước: “Yến cô nương tới rồi sao, ai, nãi nãi Đông Đông cũng thật là, thế nào cũng phải hỏi cô nương một chút chứ, nếu không chẳng phải sẽ e lệ chết mất sao?”
Yến Thu Xu né tránh tay bà ta, mắt nhìn thẳng đi ngang qua, đến trước mặt Tiêu phu nhân hành lễ: “Bá mẫu.”
Tiêu phu nhân xoa xoa thái dương, hữu khí vô lực nói: “Giang phu nhân muốn cầu hôn con, nói Tiết phủ ngũ thiếu gia là con vợ cả, nhưng Tiết gia chỉ có thể cho con vị trí quý thiếp, vì người ta đã có chính thê là nữ nhi của Tấn Vương, Vĩnh Khánh quận chúa, ý của con như thế nào?”
Bà vừa dứt lời, Giang phu nhân mới vừa bị làm lơ, sắc mặt không tốt lắm lại đi tới, tươi cười nâng mặt: “Đúng vậy, nhưng ngươi yên tâm, Tấn Vương tính tình hiền hoà, Tấn Vương thế tử cũng khiêm tốn hiểu lễ nghĩa, nữ nhi nhà người ta tất nhiên cũng là một người phúc hậu.”
“Bổn phu nhân cảm thấy không tốt, cũng không kiến nghị con đồng ý, chỉ là chuyện này cũng do chính con quyết định, cho nên phải hỏi con một tiếng, nếu con không đồng ý, chuyện còn lại bổn phu nhân sẽ xử lý cho con.” Tiêu phu nhân lại lần nữa đánh gãy lời của Giang phu nhân, nhìn về phía Yến Thu Xu, ngữ khí ôn hòa nói.
Vẻ lạnh lẽo trên mặt Yến Thu Xu tan đi một chút, cười với bà.
Chỉ cần không phải Tiêu phu nhân cũng đồng ý, những chuyện còn lại nàng cũng không để bụng.
Giang phu nhân liên tiếp bị mất mặt, ý cười trên mặt đã sắp không duy trì nổi nữa, bà ta thấp giọng nhắc nhở nói: “Yến cô nương, bổn phu nhân bất tài, chỉ biết ngươi đến từ Vụ Thành, không cha không mẹ, dựa vào việc cứu Tiêu Lục Lang, tới Tiêu gia cư trú, cũng không thể cứ mãi ở Tiêu gia được?”
Yến Thu Xu mắt lạnh nhìn bà ta, lạnh lùng nói: “Ta có ở lại Tiêu gia hay không cũng không liên quan gì đến bà, phiền bà nói rõ ràng với người Tiết gia, bổn cô nương không gả, cho dù có là vị trí chính thê, bổn cô nương cũng khinh thường, đã hiểu chưa? Đừng có lấy một vị trí thiếp thất nho nhỏ mà coi thành bảo bối vũ nhục người ta!”
Từ sau lần nàng từ chối Tiết Gia Hà kia, nàng cũng chưa ra ngoài, như vậy đối phương chắc cũng rõ ràng thái độ của nàng.
Lúc này tự nhiên tới cầu hôn, còn là thiếp thất, thật là quá khinh thường người ta mà!
Yến Thu Xu vốn có ấn tượng khá tốt đối với thiếu niên này, hiện giờ nghĩ đến, chỉ cảm thấy khó chịu.
Giang phu nhân bị thái độ lạnh nhạt của nàng khiến sắc mặt trầm xuống, cũng không nhịn nữa: “Chẳng lẽ ngươi thật sự coi mình là người Tiêu gia, bắt đầu lên mặt hả?”
Tiêu phu nhân vỗ một tiếng “Bang!” lên bàn.
Âm thanh này khiến cả mấy người đều cả kinh, Hoàng ma ma giật nảy mình, sôi nổi nhìn qua.
Chỉ thấy bà lạnh mặt: “Giang phu nhân, bổn phu nhân chịu đựng ngươi đã lâu, ngươi còn nói không lựa lời như vậy nữa, đừng trách bổn phu nhân không khách khí, còn nữa, ai nói A Xu không phải là người trong nhà ta? Nàng chính là người Tiêu gia!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận