Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 302:

Tạ Thanh Vận cười nói: “Mặc dù không biết thứ này có mùi vị như thế nào, nhưng sản lượng của nó rất cao, nếu người nghèo khổ trồng thứ này, trừ đi phần nộp lên cho triều đình, phần dư lại cũng còn không ít, bách tính sẽ không lo bị đói nữa.”
Đông Đông bày ra thần sắc ngay thẳng, ngoan ngoãn nói: “Vâng, Đông Đông biết rồi, thứ này nhất định là rất ngon!”
Uyển Nhi cũng nghiêm túc gật đầu: “Sẽ rất ngon! Những món ăn mà A Xu tỷ tỷ nấu đều rất ngon!”
*
Yến Thu Xu nhếch môi cười, nhìn thấy màu sắc khoai tây trong nồi đã chuyển sang màu vàng nhạt liền vớt chúng ra để ráo dầu, một lúc sau khoai tây nguội, nàng lại cho chúng vào chiên thêm lần nữa.
Lần này mất ít thời gian hơn nhiều, màu sắc của khoai tây thuận lợi chuyển từ vàng nhạt sang vàng óng.
Nàng nhanh chóng vớt ra, lần nữa để ráo dầu, đợi đến khi dầu gần ráo hết mới cho vào một chiếc bát lớn.
Cuối cùng là bỏ gia vị vào.
Không có tương cà, nhưng có muối tiêu, bột tiêu,… Yến Thu Xu chọn một ít và trộn đều, sau đó rắc vào trong bát, dùng hai tay cầm bát dùng lực lắc mạnh để bột của gia vị bám đều vào khoai tây chiên.
Đến bước này là có thể ăn được rồi!
Nàng vừa quay người liền bắt gặp mấy cặp mắt sáng lấp lánh kia, Yến Thu Xu mỉm cười: “Được rồi, đây là một trong những phương pháp làm khoai tây, bởi vì chỉ có hai củ khoai tây nên ta làm khoai tây chiên trước, để cho các người đều có thể ăn thử.”
Nàng vẫy vẫy tay, tất cả bọn họ đều bước vào.
Căn bếp vốn khá rộng rãi phút chốc trở nên đông đúc, hơn nữa lúc này trong bát lại xuất hiện thêm mấy cái tay, mỗi người cầm lên một miếng khoai tây chiên.
“Ôi! Cái này ngon quá!” Người phát ra câu cảm thán đầu tiên chính là Đông Đông.
Là một đứa trẻ, loại đồ ăn vặt như khoai tây chiên cậu bé hẳn là rất thích, lần đầu tiên cho vào miệng vốn vẫn còn hơi do dự, nhưng đến khi cắn một cái, lớp vỏ mỏng giòn kia vỡ ra, nhân bên trong mềm như khoai lang nướng, nhưng lại thiếu đi vị ngọt của khoai lang, hầu như đều là vị mặn.
Không có nhiều gia vị đi kèm, nhưng hương vị lại vừa phải, có chút mặn, có chút tê, có chút cay, cộng với hương vị tuyệt vời của cái thứ được gọi là khoai tây chiên này.
Sau khi ăn xong một miếng, Đông Đông lại nhanh chóng vươn tay ra lần nữa.
Tiêu phu nhân cũng lộ ra vẻ vui mừng hiếm có, ăn miếng khoai tây chiên trong miệng rồi gật đầu: “Mùi vị không tệ!”
Tiêu Hoài Khải vốn rất thận trọng, nhưng gương mặt ôn hoà kia cũng đã sống động hơn rất nhiều so với trước đây, hắn cắn từng miếng khoai tây nhỏ, tỉ mỉ thưởng thức hương vị vốn có của nó, có chút kinh ngạc nói: “Thứ này hình như không có quá nhiều mùi vị, có chút giống bột mì nhỉ?”
Bột mì cũng là loại giống vậy, nếu như không cho thêm bất cứ thứ gì thì màn thầu được làm ra chỉ có vị ngọt nhẹ.
Nhưng nếu cho thêm tương ớt thì sẽ có vị mặn cay, thêm đường trắng, đường nâu làm bánh thì sẽ là vị ngọt, thêm chút giấm lại là vị chua cay nồng.
Yến Thu Xu cũng nếm thử, đã lâu rồi nàng không ăn, mùi vị quen thuộc này tuy rằng không có tương cà, nhưng khoai tây chiên muối tiêu cũng rất ngon, nàng gật đầu: “Đúng vậy, nó có thể làm thành rất nhiều rất nhiều món ăn ngon!”
“Tiếc là quá ít rồi!” Tạ Thanh Vận nếm thử xong, nhìn thấy đồ ăn trong bát không còn nhiều thì cũng không ăn nữa, để lại cho đám trẻ con ăn.
Tiêu Hoài Khải cười nói: “Cũng may thứ này gieo trồng không cần tốn thời gian quá lâu, nghe nói một năm có thể trồng hai lần, nếu như nhiệt độ thích hợp thì có thể trồng quanh năm.”
Yến Thu Xu dùng sức gật đầu, lại nhắc nhở thêm: “Đúng vậy! Nhưng nó cũng rất yếu ớt, một khi xảy ra sơ suất thì sẽ không thể thu hoạch được, đến lúc đó thì càng thảm rồi.”
Mặc dù không biết lịch sử của các nước khác, nhưng nàng vẫn nhớ trong lịch sử đã từng có một đợt dịch bệnh do khoai tây gây ra, hại chết vô số người, hiện tại nơi đây vẫn chưa có phương pháp chữa trị vậy nên không được phép mở rộng diện tích trồng trọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận