Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 492:

Lão hoàng đế nằm trên băng cáng rùng mình, mồ hôi chảy lấm tấm trên trán.
Tân đế nhận lấy thư tín, sau khi xem xét một hồi, hắn đứng trước bàn dân thiên hạ, lấy ra thánh chỉ trong vạt áo, cất cao giọng nói: "Trẫm đã biết Tiêu Gia oan khuất, chuyện này là phụ hoàng không đúng, vì thế trẫm thay phụ hoàng cáo trạng..."
Cáo trạng!
Sắc mặt Tiêu Hoài Đình tốt hơn một chút, lùi về sau, tất cả tướng sĩ đứng dậy, nghe Tân đế đọc tội trạng. Các quan đứng sau Tân đế quỳ xuống.
Tân đế tự mình đọc hết, từng câu chữ đều có thái giám lan truyền, cố gắng để tất cả mọi người đều nghe được.
Từ mười một năm trước, bắt đầu từ trận đánh của lão Trấn Quốc Công, mọi tội trạng của Thái thượng hoàng đều được ghi chép lại. Đây là điều đã được chuẩn bị từ trước, tất cả mọi người đều căm tức khôn nguôi.
Lão hoàng đế càng nghe càng đổ mồ hôi, cứ quanh quẩn giữa ranh giới thoi thóp và đã chết.
Ông ta cho rằng, biến cố trước đây khi bị Lão Tứ chọc tức đến ngất lịm đi đã là đau khổ lắm rồi. Bây giờ ngẫm lại, chi bằng lúc đó chết quách đi cho xong.
Điều càng khiến ông ta sợ hãi là, sau khi đọc xong, Tân đế nói: "Thái thượng hoàng nghiệp chướng nặng nề, không phạt sẽ khó làm yên lòng dân, trẫm nguyện cùng Thái thượng hoàng chịu phạt trượng, chỉ muốn khắc ghi bài học này..."
Tiêu Hoài Đình giật mình, tuy họ đã bàn bạc xong xuôi rằng lúc về sẽ công khai xử lý tội hình của lão Hoàng đế, nhưng chàng không hề biết sẽ phạt trượng!
"Bệ hạ!" Lúc này, bách quan mới nháo nhào nhắc nhở: "Long thể của người..."
"Cơ thể của Thái thượng hoàng cũng..."
Tân đế kiên quyết, khoát tay, người tiến hành phạt trượng cũng đi tới, băng ghế dài được khiêng lên, Tân đế chủ động nằm úp xuống, lão Hoàng đế bị người ta đưa lên. bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ
Thái thượng hoàng giả chết cũng không thể làm thinh được nữa, vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ nói: "Lão Nhị! Ngươi dám! Ta là phụ hoàng của ngươi đấy, không thể..."
Trong lòng cung nhân phạt trượng khẽ run sợ, không dám ra tay.
Tân đế thấp giọng nói: "Động thủ! Kẻ nào dám lơ là, trẫm sẽ chém đầu kẻ đó!"
Lời nói đe dọa này khiến cung nhân rùng mình, bất kể có sợ hãi thế nào, từng người một dẫn lão Hoàng đế lên, trượng cũng được chống lên.
Tâm trạng Tiêu Hoài Đình trở nên phức tạp, chàng quỳ trên đất. Thấy vậy thì mọi người đều quỳ. Chỉ có người hành hình và Tân đế cùng với lão hoàng đế là không quỳ.
"Đánh!" Tân đế hô lớn.
"Lão Nhị... Á!" Lão hoàng đế vẫn muốn giãy giụa, nhưng trượng đã chạm vào da thịt.
Trượng thứ hai, trượng thứ ba... liên tiếp giáng xuống.
Lão Hoàng đế vốn yếu ớt sắp chết, lúc này không kêu thành tiếng được nữa, chỉ có thể gánh chịu cơn lửa giận của những oan hồn đó. Ban đầu ông ta rất tức giận, Lão Nhị hồ đồ bất minh, dung túng Tiêu Gia, ắt sẽ phải hối hận! Hắn sẽ phải hối hận!
Nhưng từng trượng giáng xuống, ông ta váng đầu hoa mắt, chịu những cơn đau mà từ khi sinh ra đến giờ chưa từng phải chịu, càng nghĩ càng sợ, cũng nghĩ thầm không biết Lão Nhị có hối hận không đây.
Ông ta thì hối hận rồi.
Ông ta sợ rồi.
Ông ta không nên hại Tiêu Gia!
Ông ta...
Một trượng nữa giáng xuống, lão Hoàng đế lại nôn ra máu. Lần này, sự kinh hãi trong đôi mắt vẩn đục dần biến mất, đồng tử từ từ giãn ra...
"Bệ hạ băng hà rồi!" Có người tinh mắt phát hiện ra, hô lớn.
Người hành hình mềm nhũn cả chân, quỳ rạp xuống đất.
Ngay sau đó, Tân đế cũng trợn ngược mắt, lăn xuống khỏi băng ghế.
"Bệ hạ!" Vẫn là Tân đế quan trọng hơn, mọi người lập tức chú ý đến Tân đế. Sau một hồi nháo nhào loạn xạ, cổng cung đóng lại, Tiêu Hoài Đình được đưa đến điện tẩm, lý do là lúc Tân đế được đưa về điện tẩm, miệng vẫn không ngừng xin lỗi Tiêu lão tướng quân, hoàng hậu bèn sai người đưa Tiêu Hoài Đình tới.
Còn về lão Hoàng đế... đã sớm nằm trong quan tài được chuẩn bị từ trước rồi.
Thái y sắc thuốc, rời khỏi điện tẩm, hoàng hậu cho những cung nhân khác lui ra, chỉ giữ lại Tiêu Hoài Đình.
Tân đế bây giờ, người đã từng là Xương Vương, mở mắt ra, nhìn thấy bằng hữu vẫn có chút gượng gạo: "Khụ khụ... đệ đừng nhìn ta như thế!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận