Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 412:

Từng miếng bánh kem được phát đi, đám người ăn vào miệng, kem vẫn chưa tan, vẫn mát lạnh, vị sữa ngọt ngào khiến vị lạnh không thấm vào đầu lưỡi, nhưng vẫn khiến cho bọn họ dễ chịu hơn nhiều.
"Miếng bánh kem này không tệ, mùa hè ăn được cái này thì quá là ngon rồi. Lần sau sinh nhật ta cũng phải bảo nhi tử làm cái này cho ta!" Một vị phu nhân cười nói: "Đến lúc đó mọi người cùng đến chung vui nhé."
"Vậy chắc chắn là ăn không ngon như bánh này rồi, trước đó ta đã được ăn qua không ít bánh kem, chỉ có món này là ngon nhất. Vị sữa ngọt ngào, không hề ngán chút nào!"
"Đúng thế, ta cũng thấy thế, ngươi nhìn lão gia nhà ta kìa, bình thường không thích ăn bánh kem mà bây giờ đã ăn hết miếng bánh kia rồi đấy."
Cho dù thật lòng hay nói dối, trên mặt mọi người vẫn lộ rõ vẻ vui vẻ.
Không nói những cái khác, con dâu tương lai của Tiêu gia này thật sự rất giỏi, ít ra thì cũng làm ra được chiếc bánh kem lớn này, rất có thể diện, lại còn tự mình làm nữa. Cho dù tài nấu nướng không tốt nhưng con dâu nhà ai có thể tự tay làm ra món này chứ?
Nhất là trước đó mọi người cảm thấy món này rất bình thường, một lượng bạc sẽ có một cái. Bây giờ xem ra không hề tầm thường, đầu tiên phải làm một đống lớn băng, sau đó phải tốn thời gian phí sức. Không phải ai cũng làm được món này, cũng không phải ai cũng làm ngon như thế.
Lúc này bọn họ đã nhớ ra, món bánh kem tháp đang được bày bán trong phố mỹ thực mỗi ngày đã giúp Tiêu gia có thể thu được một đấu vàng, đều là do tiểu cô nương này sáng tạo ra sao?
Dù sao thì khi nàng xuất hiện, Tiêu gia đã tung ra rất nhiều món ăn tươi mới, đa số đều vang dội khắp kinh đô.
Nếu không nhờ nàng thì phố mỹ thực mở được à?
Người làm quan phải có đầu óc linh hoạt, mặc dù nói chán ghét buôn bán nhưng dưới tay lại có không ít cửa hàng, có một người tạo nên phố mỹ thực vô cùng đắt giá thì ai mà không vui chứ? Chỉ là bọn họ không có bản lĩnh này, chỉ có thể hâm mộ. Nghe nói Tiêu gia đã mở rộng phố mỹ thực đến thành kế bên, người ngoài không bắt chước kịp.
Sau khi nhẩm tính như thế, rốt cuộc thì bọn họ cũng hiểu vì sao Tiêu phu nhân thích cô nương này rồi.
Có người nói thầm: "Nói thẳng ra thì từ nhi tử cho đến con dâu, không ai hơn được Tiêu gia. Vẽ tranh kém hơn, thêu thùa cũng không tốt, tài nấu nướng càng không được, chỉ biết dùng bạc mua lễ vật cho ta."
Mọi người đồng ý ghen tỵ gật đầu: "Đúng vậy, con ta cũng thế, chỉ biết xài bạc, ai mà không có bạc chứ!"
"Vẫn là Tiêu phu nhân có mắt nhìn, chọn con dâu tốt quá! Con trai con dâu đều hiếu thuận!"
Có ai có tiền mà lại không biết mua đồ tốt không? Nhưng có thể tự tay làm thì món quà đó càng khiến người ta vui vẻ hơn nhiều.
Tiêu phu nhân ăn bánh kem rất ngon miệng, được đám người khen ngợi cũng lộ vẻ đắc ý: "Bọn chúng rất tốt, mấy nàng dâu đứa nào cũng đều tốt!"
Muốn bà ấy nói, bà ấy cần nhà vọng tộc làm gì sao?
Tiêu gia của bà ấy không cần nhà vợ giúp đỡ chấn hưng, chỉ cần nhi tử thích là được, cho tới nay bà ấy luôn suy nghĩ như thế. Không chỉ riêng bà ấy mà cha mẹ chồng cũng nghĩ thế, thích là điều quan trọng nhất.
Những chuyện khác đều là niềm vui bất ngờ.
Bánh kem đủ lớn để Tiêu Hoài Đình phân chia đều, mỗi người được một miếng nhỏ. Chia từng miếng ra, người thân với Tiêu gia đều được chia đủ.
Giang Thịnh Vân được chia cuối cùng, so với người khác thì nhỏ hơn nhiều. Nàng ta trừng mắt nhìn miếng bánh trong tay, nhìn bánh trong tay tẩu tử lớn hơn của mình. Nàng ta nhớ mang máng khi chia bánh, hình như Tiêu Hoài Đình có liếc nhìn qua mình nên mới cố ý cắt nhỏ hay sao?
Nàng ta phản ứng kịp, tức giận muốn ném chiếc bánh này đi, nhưng dù sao cũng là địa bàn của người Tiêu gia, nàng ta không dám, chỉ cầm thìa múc một miếng cho vào miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận