Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 103: Giang Thạch Động Thủ 2

Một canh giờ sau.
Giang Thạch bắt đầu ăn ngấu nghiến ở trong phòng bếp, bổ sung năng lượng, đồng thời trong đầu đang nhanh chóng suy tư.
Bây giờ loại tình huống này, hắn lo lắng nhất vẫn là [Hoành Châu Vương thị].
Về phần những nhân sĩ giang hồ vào núi tầm bảo kia, hắn căn bản không để vào mắt.
Cao thủ Hoán Huyết Cảnh giống như là một ngọn núi lớn đặt ở trong lòng của hắn.
Lấy bây giờ lực lượng của hắn có thể đạt tới trình độ 22 vạn cân, khẳng định là gánh không nổi.
Cho dù có thể chịu đựng được, muốn chiến thắng đối phương cũng khó.
-Công Tôn Nghĩa!
Giang Thạch bỗng nhiên mở miệng, gọi Công Tôn Nghĩa bên ngoài tới, nói, "Ngươi lập tức mang theo các huynh đệ sơn trại rời khỏi trại, trốn trong rừng sâu núi thẳm ba mươi ngày, chờ ba mươi ngày sau lại trở về đi, ta lập tức cũng tìm một chỗ tránh né trước, thành thật mà nói, cao thủ Hoán Huyết Cảnh của [Hoành Châu Vương thị] kia nếu đến, ta gánh không nổi.’’
"Cái này... rời khỏi sơn trại?"
Công Tôn Nghĩa ngây người.
"Đúng vậy, lúc đầu ta nghĩ rằng có thể chống đỡ được, nhưng cho đến bây giờ ta phát hiện ra rằng ta đã đánh giá quá cao bản thân, vì vậy, hãy đi đi."
Giang Thạch mở miệng nói:
"Bất quá ngươi cũng không cần tức giận, ta đã ép hỏi qua, coi như trước đó ta không động thủ, tên lão giả kia cũng sẽ trở về mời người tới chủ động động thủ, cho nên, sơn trại nhất định là mệnh bị diệt, ngược lại ta đã giúp các ngươi kéo dài vài ngày, huống hồ bây giờ rời đi, cũng chỉ là tạm tránh mũi nhọn mà thôi, chờ thần công của ta đại thành, tự nhiên sẽ trở về giúp các ngươi đòi lại công đạo!"
Bây giờ toàn bộ võ học loại hoành luyện của hắn đã tu luyện đến đỉnh, chỉ có thể dựa vào Nhập Kình đan trên người, tu luyện nội công.
Trốn ba mươi ngày, tình huống tuyệt đối có chuyển cơ!
"Được rồi."
Sắc mặt Công Tôn Nghĩa biến ảo.
Quái vật này cư nhiên cũng có thời điểm biết sợ, nhưng bây giờ Giang Thạch đều sợ, hắn tự nhiên cũng không dám cứng rắn, vội vã đi xuống an bài.
Giang Thạch ăn mấy cái móng heo lớn cuối cùng, cũng không đợi lâu nữa, lập tức trở về phòng. Bắt đầu thu dọn hành lý, trực tiếp nhảy lên tuấn mã, bắt đầu khởi hành suốt đêm.
Tính ra đây đã không biết là lần thứ mấy hắn bị người bức đến mức phải xoay người chạy trốn.
"Mẹ nó, sớm muộn gì cũng có
Giang Thạch phát ngoan thoại trong lòng.
Hắn phi nước đại mà ra, ngựa không dừng vó, cực kỳ quyết đoán, thẳng đến chạy tới bình minh ngày hôm sau, mới rốt cục dừng lại trong một sơn động.
Kế tiếp, Giang Thạch xoay người xuống ngựa, trực tiếp bắt đầu ẩn cư trong sơn động.
Hắn có thiên phú 【 ngộ đạo 】, không chỉ có thể phân tích công pháp, dung hợp công pháp, càng mấu chốt chính là, tốc độ tu luyện đối với công pháp cũng sẽ đạt tới trình độ thường nhân khó có thể tưởng tượng.
Cho nên thời gian ba mươi ngày đối với hắn mà nói, tuyệt đối có thể làm cho thực lực của hắn tăng lên lần nữa.
Thời gian trôi qua.
Chớp mắt đã là nửa tháng trôi qua, bên ngoài ồn ào huyên náo, các loại tin tức bay múa đầy trời.
Không ngoài dự liệu chính là, toàn bộ Đại Huyền quả nhiên đã chấn động, vô số người điên cuồng vọt tới khu vực thập đại long mạch trong thiên hạ, dù sao bảo tàng của Đại Long Thánh triều ai lại không muốn có được?
Đừng nói người giang hồ muốn có được, cho dù những thế gia truyền thừa mấy ngàn năm kia cũng muốn có được!
Đại Long Thánh Triều chiếm cứ một nửa giang sơn của Đại Huyền, cướp đoạt các loại bảo vật, cơ hồ có thể so với một thế gia cỡ lớn, bất kể là ai đạt được, đều có thể tạo nên một thế lực cực lớn đi ra.
Mà nguyên bản Hắc Vân Sơn bên này đã là loạn thành một đoàn, mỗi ngày đều có vô số tin tức truyền ra.
Khiến người ta giật mình nhất chính là tin tức trong một đêm Hắc Vân Trại đã trực tiếp biến mất.
Điều này càng làm cho người ta khẳng định kết luận, Hắc Vân Trại đã nắm giữ bảo tàng của Đại Long Thánh Triều.
-Nếu không có kho báu, tại sao họ phải chạy?
-Không có lý do gì để chạy!
Trong lúc nhất thời, vô số nhân sĩ giang hồ đều lục soát dư nghiệt sơn trại ở chung quanh...
Trong thời gian ồn ào này.
Giang Thạch lại bịt hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, một mực bế quan khổ tu, Nhập Kình đan trên người trong vòng nửa tháng đã bị hắn tiêu sài hơn phân nửa.
Cảnh giới của hắn cũng đang tăng lên nhanh chóng.
Ngắn ngủn nửa tháng liền từ nguyên bản Nhập Kình quan thứ mười, một đường kéo lên tới cảnh giới nửa bước Võ Thánh.
Lúc này, trong thân thể hắn ẩn chứa tinh khí vô cùng nồng đậm.
Cái gọi là lực lượng chính là do tinh khí sinh ra, đem tinh khí của cơ thể luyện hóa thành một cỗ lực lượng, khác với lực lượng thuần túy trong cơ thể, có thể khống chế tự nhiên, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, giống như nội lực trong phim truyền hình.
Mà Võ Thánh sở dĩ là được gọi là Võ Thánh, chính là bởi vì đã có thể làm cho kình lực xuất thể, dễ dàng liền có thể đem kình lực đánh tới bên ngoài bảy tám thước.
Lúc này.
Giang Thạch đang không ngừng chuyển hóa tinh khí trong cơ thể.
Thân thể của hắn quá mạnh mẽ, tinh khí ẩn chứa trong cơ thể tự nhiên cũng vượt qua người bình thường.
Đồng dạng là một người khác ở cảnh giới nửa bước Võ Thánh, trong cơ thể người khác ẩn chứa một cỗ tinh khí, hắn ít nhất ẩn chứa được mười cỗ tinh khí trở lên, cho nên tu luyện từ nửa bước Võ Thánh tới Võ Thánh, hắn cũng chậm chạp hơn nhiều so với người khác.
Hơn mười ngày nữa trôi qua.
Vào ngày 27.
Trong cơ thể Giang Thạch bắt đầu truyền đến tiếng nổ vang trầm trọng, giống như thủy triều đang dâng lên, thanh âm ầm ầm, tất cả ngàn vạn lỗ chân lông đều bắn ra từng mảnh khí lưu.
Rốt cục, hai mắt của hắn mở ra lần nữa, tinh quang tăng vọt, động tĩnh trên người bắt đầu chậm rãi biến mất.
Võ Thánh đệ nhất thang.
Giang Thạch thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía bảng điều khiển trước mắt.
Võ Thánh, cảnh giới này thật sự quá khó luyện.
Hắn vẫn là có thiên phú thêm vào mới có thể tu luyện nhanh như vậy.
Nếu là không có thiên phú 【 ngộ đạo 】, lấy thiên phú nguyên bản của hắn, cho dù đã được tẩy tinh phạt tủy qua, không có thời gian vài năm là căn bản đừng nghĩ đạt tới cảnh giới này.
Cảm thụ được kình lực cùng man lực cường đại trong cơ thể, trong lòng của hắn lần nữa suy nghĩ.
"Nếu như ta đem kình lực cùng man lực dung hợp lại với nhau, không biết có thể sinh ra một loại lực lượng hoàn toàn mới đi ra hay không?"
Nghĩ tới đây, lúc này hắn nhắm hai mắt lại, vận dụng thiên phú, toàn bộ thân thể cũng bắt đầu nhanh chóng nóng lên, từng mảnh khói trắng phun ra từ bên trong lỗ chân lông.
Lần tu luyện này lại trải qua suốt một đêm.
Hắn giống như biến thành một cỗ máy làm việc cực nhanh.
Giang Thạch mới dừng lại lần nữa, mở hai mắt, lộ ra vẻ mệt mỏi, há to miệng thở hổn hển.
"Khó, quá khó, kình lực cùng man lực dung hợp, quả nhiên không phải dễ dàng như vậy, ít nhất không phải một ngày hai là có thể hoàn thành, nhất định là một công trình tốn không ít thời gian."
Bất quá, hắn có thể cảm giác được, kình lực cùng man lực là có thể dung hợp, tựa hồ thật sự có thể biến thành một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại, nhưng loại lực lượng này khẳng định phải chậm rãi nắm giữ, rất khó có thể làm xong trong một lần.
"Đã đến lúc quay lại!"
Giang Thạch duỗi người đứng lên, cầm lấy lương khô, há to miệng gặm ăn một phen, sau đó nhấc lên lang nha bổng, ra ngoài nhảy lên ngựa, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Vốn dĩ hắn có thể rời đi như vậy, chỉ bất quá ai bảo hắn là người giữ chữ tín.
Nửa ngày sau.
Giang Thạch đã trở về trong sơn trại lần nữa, ánh mắt nhìn lại.
Chỉ thấy sơn trại lớn đã trở nên vô cùng thê thảm, núi xanh vẫn còn, chỉ bất quá kiến trúc khắp nơi đã bị người phá tung, loạn thất bát tao, ngay cả rất nhiều đại môn kiến trúc cũng bị đánh nát bấy.
Trong sơn trại chính là một bộ dáng vô cùng thê thảm.
Ngoài ra, Giang Thạch còn nhìn thấy bảy tám thi thể, ánh mắt hơi ngưng tụ, nhận ra bọn họ.
Những thứ này đều là tiểu sơn phỉ trong sơn trại.
Trước đó bọn họ đã đi rồi, tại sao lại lén lút trở về?
Nếu không làm sao có thể chết ở đây?
"Này, tên kia, ngươi là ai, dám can đảm xông vào nơi này?"
Bỗng nhiên, mấy tên nhân sĩ giang hồ nhảy dựng lên, rơi vào bên trên một khu kiến trúc, mở miệng quát lớn, chỉ hướng Giang Thạch.
Giang Thạch quay đầu ngựa, quay người lại, nhìn về phía bọn họ, nói: "Các ngươi là ai?’’
"Chúng ta chính là môn khách của Vương thị Hoành Châu, sơn trại này bởi vì đắc tội với Vương thị Hoành Châu, bây giờ đã bị phong tỏa, bất luận kẻ nào cũng không được tiếp cận!"
Một nhân sĩ giang hồ trong đó mở miệng quát.
-Như vậy sao, kỳ thật ta chính là người của sơn trại này, chuyên môn tới xem một chút.
Giang Thạch mở miệng.
Mấy nhân sĩ giang hồ biến sắc.
"Ngươi muốn chết!"
"Tiểu tử, ngươi không muốn sống nữa sao?"
-Sao? Các ngươi còn không động thủ? Không động thủ, ta có thể động thủ.
Giang Thạch mở miệng.
"Mau báo cho trưởng lão!"
Một người trong đó nhanh chóng mở miệng, liếc mắt một cái liền đã cảm thấy Giang Thạch không đúng.
Bọn họ không chút nghĩ ngợi, xoay người liền đi, chạy về bên trong sơn trại.
Giang Thạch nhẹ nhàng cười, tiện tay chụp ra mấy viên đá vụn từ trên vách tường, thúc giục tuấn mã, chạy về phía hậu viện.
Cảm giác bị người ta đuổi chạy khắp nơi thật là khó chịu.
Nhưng tốt!
Bây giờ hắn không cần sợ.
Liên tục một tháng trôi qua, cảnh giới không chỉ có đạt tới Võ Thánh đệ nhất thang, ngay cả Hỗn Nguyên Thần Chưởng cũng được hắn tu luyện tới tầng thứ hai, khoảng cách viên mãn chỉ kém một bước.
Lực lượng bây giờ của hắn tuyệt đối đã không phải một tháng trước có thể so sánh.
Huống chi, thiên phú Long Tượng còn có thể gia tăng 100 cân khí lực qua từng ngày.
Liên tục một tháng, đó chính là 3000 cân lực lượng thân thể thuần túy.
Xuyên qua kiến trúc hàng phía trước, rất nhanh, Giang Thạch đi tới bên ngoài Tụ Nghĩa sảnh.
Chỉ thấy ngoài Tụ Nghĩa sảnh cũng có không ít nhân sĩ giang hồ, hiển nhiên đều là chó săn của Hoành Châu Vương Thị, mỗi người đều thực lực phi phàm.
Trong đại sảnh, một tên lão giả nhanh chóng chạy tới, khuôn mặt băng hàn, mặc trường bào màu đen, thân hình nhỏ gầy, có tu vi cấp Võ Thánh.
"Ngươi là dư nghiệt Hắc Vân trại?"
Lão giả quát to: "Vương Long trưởng lão của Vương thị ta ở đâu?"
"Ngươi nói lão già tới đây một tháng trước kia, lão nhân kia muốn giết ta, nói không chừng bây giờ đã thành phân chó rồi cũng nên.”
Giang Thạch nhảy lên chiến mã, nhẹ nhàng lấy ra một viên đá vụn trong tay, nói: "Hoành Châu Vương thị liền phái mấy tên a miêu a cẩu các ngươi tới, tên cao thủ Hoán Huyết Cảnh của các ngươi đâu?"
Con ngươi Lão giả co rụt lại, nghe được Vương Long đã bị giết, trong nháy mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, nói: "Nghiệt súc muốn chết, bắt hắn cho ta!"
Cmn ngươi bị ngu a.
Thiếu niên này liền Vương Long trưởng lão nhà các ngươi đều có thể xử lý, ngươi để cho chúng ta đi bắt hắn?
Ngươi cũng quá coi trọng chúng ta?
Chúng ta nếu mà có bản lĩnh này, còn cần phải đầu nhập vào Vương thị các ngươi?
Lấy ba ngàn đồng tiền lương của Vương thị các ngươi, ngươi là dùng chúng ta vào chỗ chết a…
Lão giả kia vừa thấy đông đảo nhân sĩ giang hồ đều thờ ơ, lập tức giận dữ trong lòng.
Đám cỏ đầu tường này!
-Tiểu tử đi chết đi!
Lão giả kia đạp lên, trên người bạo khí kình, trong nháy mắt vọt tới, ngàn vạn lỗ chân lông trên người đồng thời phun trào khí lưu, cả người trực tiếp biến rộng biến lớn gấp đôi có thừa, tiếng rống giận rung trời.
Tuy nhiên!
Giang Thạch lót một hòn đá nhỏ, chỉ dùng sức ném một cái.
Hưu!
Thanh âm chói tai, giống như là một viên đạn pháo cối bắn tới từ không trung, thẳng đến lão giả kia mà đi.
Con ngươi Lão giả co rụt lại, chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác nguy cơ cực kỳ khủng bố đánh úp lại, nhanh quả thực vượt qua lẽ thường, để lông tơ cả người hắn đều dựng đứng, giống như gặp phải cự thú vô cùng khủng bố gì đó đồng dạng, vội vàng nhanh chóng cong cánh tay ngăn cản.
Răng rắc!
Ôi!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi bắn tung tóe.
Hai cánh tay dưới lực lượng cường đại của hòn đá nhỏ bị đánh nát bét ngay tại chỗ, huyết vụ cùng xương trắng bay múa chung quanh, toàn bộ thân thể lão giả đều bay ngược ra ngoài ngay tại chỗ, rầm một tiếng, hung hăng nện ở xa xa. Khu vực lồng ngực xuất hiện một cái động máu khủng bố xuyên thấu thân thể, chết thảm.
Sai lầm, quá tay rồi.
Giang Thạch tự nói.
-Vốn còn muốn lưu cái người sống, không cẩn thận đã đánh chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận