Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 331: Giết Người Ta Mà Còn Muốn Trốn? 3

"Không tệ, lần này các ngươi làm rất tốt."
Đông Phương Trưởng Lão gật nhẹ đầu:
"Liệt Đao, Ma Thương, theo ta!"
Hắn nhảy bổ ra khỏi nngooi đền hoang, chuẩn bị đi cứu Văn Trưởng Lão.
Nhưng ngay lúc đó, mặt mọi người biế sắc, đột ngột dừng lại.
Trong màn mưa vô tận lại xuất hiện một người nam tử mặc áo đen, khuôn mặt lãnh đạm, mái tóc đen dài, thân hình cường tráng, một đôi mắt sáng như điện, như muốn nuốt chửng linh hồn.
"Ra là các ngươi đã sắp đặt từ trước."
Giang Thạch lạnh lùng nói, thân thể cao lớn khôi ngô đứng trong màn mưa, giống như một tôn thần ma kinh khủng, toát ra khí thế vô hình.
Lúc này, trạng thái của hắn quá đỗi đáng sợ.
Giống như đã hợp nhất thành một với thiên địa!
Trong màn mưa, khí thế sâu thẳm và kinh khủng, thân hình cao vời vợi!
"Giang Thạch!"
Mắt Trần Viễn, Hương Lăng co lại, hét to.
Sao hắn lại có thể xuất hiện nhanh như vậy?
"Văn Trưởng Lão đâu?"
Trần Viễn quát.
"Các ngươi muốn biết à?"
Giang Thạch lãnh đạm nói:
"Lát nữa tiễn các ngươi đi gặp hắn là được!"
Cái gì?
Mấy người kinh hãi.
"Giả thần giả quỷ, ta đến!"
Cao thủ cầm trường thương gầm lên, cơ thể phình to gấp đôi, y phục rách nát, biến thành người khổng lồ năm thước, tay cầm thương dài khí thế nặng nề, toát ra sức nặng khủng khiếp, lao tới Giang Thạch.
"Huyết Vũ Liên Thiên Dạ Nhập Ngô!"
"Huyết Sát Thương Pháp!"
Ù ù ù ù!
Thương ảnh liên tiếp hiện ra, lực lượng kinh khủng, cả cây thương trong tay hắn ầm ầm rung động, hóa thành ngọn núi lớn quay cuồng, không gian biến dạng méo mó.
Chớp mắt sau, hắn xông tới gần Giang Thạch, trường thương bổ thẳng xuống.
Màn mưa trước mặt bị chẻ làm đôi, phát ra tiếng nổ kinh hoàng.
Thiên địa tối sầm lại, như một cột trụ khổng lồ đập mạnh xuống, lực lượng kinh khủng không biết bao nhiêu.
Tuy nhiên, đối mặt đòn công kích kinh khủng như thế, Giang Thạch chỉ giơ tay ra, tóm lấy.
Rầm!
Kực lượng kinh khủng của một kích này bùng nổ trong lòng bàn tay hắn, sóng năng lượng dữ dội, mưa văng tung toé, cả mặt đất trũng xuống, chấn động dữ dội.
Một đòn công kích khủng khiếp như vậy mà bị Giang Thạch bắt gọn trong tay.
Dường như tất cả lực lượng đó không thể làm hắn bị thương chút nào.
Không chỉ thế....
Điều đáng sợ hơn nữa là, Ma Thương cảm thấy khi cây thương của mình bị Giang Thạch nắm lấy, giống như bị hai ngọn núi đè ép ở giữa vậy.
Cây thương không thể động đậy một chút nào!
"Ngươi!"
Con ngươi Ma Thương co rút lại, lộ ra vẻ kinh hãi.
"Nắm trong tay một món đồ chơi nhỏ đã muốn giết ta? Ngươi cũng quá tự tin rồi!"
Giang Thạch giọng nói lạnh lùng đáng sợ, toàn thân gần như trong nháy mắt phồng to biến lớn, xé rách quần áo, trực tiếp hóa thành một cự nhân cao tới ba thước.
Kế tiếp, sắc mặt Ma Thương thay đổi, hai tay bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau rát, cây thương vốn bị hắn nắm trong tay, lại bị Giang Thạch tùy ý rút ra, ma sát mạnh mẽ khiến lòng bàn tay hắn máu thịt be bét, trong nháy mắt xuất hiện vô số máu tươi.
Điều này vẫn chưa là gì.
Trong khoảnh khắc cây thương rời khỏi tay, bàn tay kia của Giang Thạch đã nhanh như chớp vụt về phía thân thể của hắn, ầm một tiếng, hút lấy không khí đều bị một kích này của hắn vụt lõm xuống.
Năm trăm mấy chục cân lực hội tụ lại một điểm, trực tiếp đập xuống, cảm giác chấn động là không thể tưởng tượng được.
"Mau cứu Ma Thương!"
Sắc mặt Đông Phương trưởng lão hơi thay đổi, quát lớn một tiếng, chân đạp một cái, thân thể dẫn đầu xông lên, thân thể đột nhiên bắt đầu bạo khí, nhanh chóng biến lớn, trực tiếp vung tay về phía trước.
Bên cạnh, Liệt Đao cũng đã lập tức xông ra, tay cầm trường đao phát ra tiếng rít chói tai, đi lên chính là một kích mạnh nhất, hung hăng chém xuống thân thể của Giang Thạch.
Ầm ầm!
Một mảnh ánh sáng cực kỳ chói mắt, trong nháy mắt nhấn chìm thân thể của Giang Thạch, mang theo một loạt sóng năng lượng vô cùng mạnh mẽ, vô số hạt mưa như những thanh kiếm vậy, bắn ra bốn phía.
Trong ánh sáng vô tận này, thân thể của Ma Thương vẫn không thể tránh khỏi bị đánh bay về phía sau, như bị pháo đạn đánh trúng, phun ra máu tươi, hung hăng đập xuống.
Trong tiếng ầm ầm vang vọng, thân thể của Giang Thạch an toàn vô sự, giống như một mảnh thần kim, từ trong năng lượng hỗn loạn chậm rãi bước ra, ánh mắt lạnh lùng, mái tóc bay phất phơ.
Da thịt trên người hắn tỏa ra hơi nóng kinh khủng, giống như là kim thiết nung nóng, làm bốc hơi cả hạt mưa xung quanh.
Sắc mặt Đông Phương trưởng lão, Liệt Đao lại thay đổi, trong lòng không thể tưởng tượng nổi.
Không việc gì?
Chịu công kích kinh khủng như thế, lại không việc gì?
"TÌnh báo sai làm! Nhất định phải cẩn thận, sử dụng bài tẩy!"
Đông Phương trưởng lão quát lớn.
Một bên, Liệt Đao đột nhiên dùng trường đao hung hăng cắt vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra, cả cây đao đều đang nhanh chóng đỏ lên, giống như bị máu nhuộm đỏ.
Đồng thời.
Bên cạnh, Đông Phương trưởng lão cũng giẫm mạnh một cái, hai mắt hắn đột nhiên nhanh chóng trở nên đen kịt, giống như biến thành hai cái vực sâu quỷ dị.
"Phệ Hồn Ma Đồng!"
Hắn quát lớn một tiếng, trong con ngươi đột nhiên bắn ra ánh sáng đen khủng khiếp, chứa đựng sức mạnh công kích linh hồn mạnh mẽ, hung hăng đánh vào thân thể của Giang Thạch.
"Đại Diệt Thiên Ma Đao!"
Soạt! Soạt!
Liệt Đao vung tay, trong thanh trường đao rực đỏ đột nhiên hiện ra bảy tám đạo quang mang quỷ dị, xé rách hư không, cũng xông về phía Giang Thạch.
"Lộn xộn."
Giang Thạch lạnh lùng mở miệng.
Ầm ầm!
Thân thể khẽ rung, biển lôi điện cao ngàn trượng bủng nổ, nối liền trời đất, xuyên qua thân thể.
Toàn bộ khu vực xung quanh hắn trong nháy mắt đều bị ánh chớp chói mắt bao phủ, âm thanh vang vọng, tia chớp giao thoa.
Mọi nơi đều tràn ngập khí tức hủy diệt, mặt đất tan hoang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận