Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 215: Hoán Huyết Tam Trọng Thiên ! Thực lực tăng vọt!! 2

“Sức mạnh nhục thân nâng cao một bước, tăng lên gần tới mười vạn cân, đột phá một cực hạn mới .”
Giang Thạch tự nói.
Chỉ cần cực hạn này vừa vỡ, mang ý nghĩa hắn còn có thể tiếp tục ngưng kết khí huyết Long Tượng.
Giang Thạch hơi hơi suy tư, quyết định tiếp tục lợi dụng phúc địa của Tiêu thị, tu luyện những võ học khác.
Dù sao bây giờ cũng không có sự tình để cho hắn làm, không bằng thừa cơ hội này, đem các võ học khác tu luyện một lượt lại nói.
Bây giờ hắn muốn tu luyện nhất chính là Kim Quang Chưởng.
Một khi Kim Quang Chưởng viên mãn, liền có thể dung hợp với Hỗn Nguyên thần chưởng .
Đến lúc đó, uy lực chắc chắn có thể bạo tăng.
Nghĩ liền làm, Giang Thạch bắt đầu tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Ngoại giới.
Tiêu Minh, Tiêu Khắc và mấy vị tộc nhân Tiêu thị, sắc mặt khó coi, mấy lần muốn đi vào phúc địa, đều bị trưởng lão trông coi phúc địa ngăn lại.
“Gia hỏa này còn không có xuất quan sao?”
Tiêu Minh hỏi thăm.
“Đúng vậy, đại công tử.”
“Thật đúng là có thể bế quan, lâu như vậy còn không xuất quan, hơn phân nửa đã thay máu thất bại, sớm biết liền nên đem cơ hội thay máu giao cho Nguyệt nhi .”
Tiêu Khắc mắng: “Chết tiệt con tư sinh, ta ghét nhất là con tư sinh.”
“Đi, chớ mắng!” Tiêu minh phẫn uất nói.
Một đám người đành phải quay người rời đi.
Lại qua hơn mười ngày thời gian.
“Không hổ là phúc địa, tu luyện ở đây quá nhiều chỗ tốt, thật là khiến người ta có chút không nỡ đi ra, hơn mười ngày thời gian, Kim Quang Chưởng triệt để viên mãn.”
Kim Quang Chưởng uy lực vô tận, luyện tới đại thành, có thể ngưng tụ chưởng thế, không cần ra tay, một ánh mắt liền có thể làm cho địch nhân tự thiêu huyết dịch mà chết.
Quả nhiên cực kỳ kinh khủng!
Giang Thạch nhắm mắt lại, kích hoạt thiên phú Ngộ Đạo, tiến hành hợp nhất Kim Quang Chưởng và Hỗn Nguyên Thần Chưởng, theo từng luồng hào quang trắng bốc lên từ trên đỉnh đầu, vô số thông tin nhanh chóng giao thoa, tiến hành tính toán...
Nửa ngày sau, Giang Thạch mới dừng lại, thở hổn hển, đầm đìa mồ hôi, nhưng vẻ mừng rỡ trên mặt khó tả xiết.
Hỗn Nguyên Kim Quang Chưởng (Tầng 1)
Mấy chữ lớn mới hiện ra trên bảng điều khiển.
"Ha ha ha..."
Giang Thạch cười lớn, nhưng lại cảm thấy đói bụng khó tả.
Hắn nhìn chằm chằm bảng thông số trước mặt.
Chỉ thấy lực lượng nhục thân do thiên phú Long Tượng mang lại đã đạt tới 723200 cân!
Bây giờ hắn chỉ còn lại bốn siêu phẩm võ học chưa viên mãn.
Long Tượng Thập Thần Kinh (Tầng 3).
Hỗn Nguyên Kim Quang Chưởng (Tầng 1).
Lân Lôi Bộ (Tầng 2).
Hỗn Nguyên Thiết Tuyến Quyền (Tầng 1).
Trong số đó Hỗn Nguyên Thiết Tuyến Quyền là loại hoành luyện, sau này một khi tu viên mãn, cũng có thể hợp nhất vào Long Tượng Thập Thần Kinh!
Còn Lân Lôi Bộ có thể hợp nhất vào Vô Tướng Mê Ảnh, đều có thể tăng uy lực võ học lên rất nhiều.
Giang Thạch hài lòng, không định ở lại đây nữa.
Bế quan thời gian đủ lâu rồi, bây giờ vẫn nên quay về sớm nhất có thể.
Tuy nhiên trước khi đi, nhất định phải ăn no một bữa.
Hắn thay quần áo, bước ra khỏi hang động.
"Ra rồi, tên đó ra rồi, mau đi báo lại cho thiếu gia!"
Không xa, vài hạ nhân Tiêu thị nhìn về phía Giang Thạch, trong đó có vài người vội vã chạy đi.
"Thiếu hiệp này... xin hãy đợi chút, thiếu gia chúng ta có việc muốn gặp ngài."
Một tên quản gia vội tiến lại, nở nụ cười nịnh nọt.
"Có chuyện à? Cũng được, chuẩn bị đồ ăn cho ta, ta đói bụng rồi."
Giang Thạch nói.
"Đồ ăn? Xin ngài chờ chút, thiếu gia sẽ sắp xếp ngay."
Quản gia vội nói.
Bỗng, không xa vang lên tiếng bước chân cực nhanh.
Chỉ thấy Tiêu Minh, Tiêu Khắc, Tiêu Lễ... một nhóm nam tử trung niên từ xa xuất hiện, ban đầu sắc mặt lộ vẻ u ám, sau đó nở nụ cười, nhanh chóng tiến lại gần.
"Ồ, tiểu huynh đệ xuất quan rồi, thật khiến chúng ta lo lắng, còn tưởng tiểu huynh đệ gặp chuyện gì, chúng ta suýt nữa không nhịn được xông vào."
Tiêu Minh giả vờ ngạc nhiên.
"Phải rồi, thật may tiểu huynh đệ không sao."
Hai người kia cũng lên tiếng.
"Mấy vị khách khí, không biết có thể chuẩn bị đồ ăn không, ta hơi đói."
Giang Thạch nói.
"Tiểu huynh đệ cứ yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị sẵn ở Dạ Dương lâu."
"Đúng vậy, mau đi với chúng Ta."
Mấy người trung niên mặt đầy nụ cười, kéo Giang Thạch đi xa.
Ra khỏi cửa, trực tiếp lên xe ngựa, phóng nhanh đi.
Giang Thạch nhíu mày, ban đầu hắn định đi gặp Tiêu Vạn Đinh trước, nhưng nghĩ lại vẫn nên ăn cơm trước đã, ăn xong lại tới từ biệt không muộn.
Thật không biết trong lòng ba người trung niên bên cạnh hắn đang nghiến răng nghiến lợi.
Vương bát đản con tư sinh!
Lần này nhất định phải dạy cho tên này một bài học.
Dù trên mặt vẫn mỉm cười, trong lòng đã sôi sục thù hận.
"Hửm?"
Giang Thạch thì lại nhíu mày nhẹ, nhạy bén cảm nhận được bất thường.
Có thiên phú Thấu Thị, gần như mọi chi tiết đều không thể qua được mắt hắn, thậm chí cả sự thay đổi vi diệu trong tâm tình nhân loại cũng không thoát khỏi đôi mắt hắn.
"Ba tên này không đúng... Bọn hắn định hãm hại ta?"
Giang Thạch suy nghĩ, nhìn ba người một cái.
Ba người vẫn mỉm cười, không hề động đậy.
Thôi, nhờ vào Tiêu thị mà hắn mới có thể thay máu thành công, không đánh chết đám người này, chỉ dạy cho bọn hắn một bài học là đủ rồi.
Xe ngựa nhanh chóng dừng lại, Dạ Dương lâu hùng vĩ đã hiện ra trước mắt Giang Thạch.
Giang Thạch xuống xe, ngẩng đầu nhìn, sắc mặt bình thản, vẫn bước tới.
"Tiểu huynh đệ, mời!"
"Tiểu huynh đệ mời qua đây!"
Ba người Tiêu Minh nụ cười rạng rỡ, dẫn Giang Thạch đến phòng riêng.
Đẩy cửa ra, bên trong đã sắp đặt đầy thức ăn, đủ loại món ngon, hương vị tuyệt hảo, khiến người ta thòm thèm.
"Ừ, các ngươi có tâm."
Giang Thạch ngồi xuống, bình thản nói một câu, cũng không khách khí, trực tiếp vớ lấy một cái dò heo, ăn ngấu nghiến, dường như hoàn toàn không lo có độc.
Ba người trung niên nhìn mà âm thầm cười lạnh, liếc nhau.
Đột nhiên một người trong ba người cười nói: "Không biết tiểu huynh đệ ngươi tên gì? Có quan hệ thế nào với gia chủ chúng ta? Nửa tháng trước, biểu hiện của tiểu huynh đệ ngươi thật khiến người ta chú ý, thật không giấu diếm, Ta có một người bạn rất ngưỡng mộ tiểu huynh đệ ngươi, rất muốn giao lưu một hai chiêu, không biết tiểu huynh đệ ngươi có đồng ý không?"
"Giao lưu thì thôi đi, không rảnh."
Giang Thạch cúi đầu ăn cuồng nhiệt.
"Tiểu huynh đệ ngươi vẫn là gặp mặt đi, người kia đã tới rồi, ít ra cũng lộ một hai chiêu cũng được."
Tiêu Minh cười nói.
Két một tiếng, cửa gian phòng mở toang, một tên nam tử cao lớn áo đen, sắc mặt lạnh lẽo xuất hiện trong phòng, ánh mắt sắc bén như đao, nhìn về phía Giang Thạch.
"Ngươi là người đánh bại Trần Húc phải không?"
Ngữ điệu đối phương lạnh lùng, hỏi ngay.
Giang Thạch không nhìn thẳng, cứ như không nghe thấy.
"Không biết sống chết, tôn trọng cơ bản nhất cũng không rõ à?"
Giọng tên nam tử áo đen lạnh buốt, nói: "Đứng dậy đấu với ta!"
"Tiểu huynh đệ, đây là cao thủ nổi danh trong Hắc Bảng của Đại Huyền, xếp hạng 24 [Hắc Tử Kiếm] Giang Đào, tuyệt đối không được chủ quan."
Tiêu Minh không nhịn được nhắc nhở.
"Khỏi giao lưu, không hứng thú."
Giang Thạch tiếp tục ăn cuồng nhiệt.
"Tiểu huynh đệ ngươi nên lộ một ít thân thủ đi, người này là kẻ cuồng chiến, nếu ngươi không đồng ý, hắn sẽ làm bất cứ chuyện gì, có thể sẽ hạ thủ với Tiêu gia chúng Ta."
Tiêu Minh lại nói, vội vàng ra hiệu với hai người bên cạnh, nhanh chóng dỡ bàn đi, dọn chỗ trống.
Giang Thạch lập tức nhíu mày, lộ vẻ khó chịu, ngẩng đầu lên, ánh mắt bạo ngược.
"Giang Đào? Ngươi cũng xứng mang họ Giang?"
"Tìm chết!"
Giang Đào phẫn nộ, không suy nghĩ, rầm một tiếng xông tới, Hắc Tử Kiếm trong tay lóe lên, chỉ trong chớp mắt cả phòng đột nhiên bao phủ một lớp Hắc Tử Khí, u ám đáng sợ, tràn ngập tuyệt vọng, khắp nơi đều là âm u và sát khí.
Toàn bộ đồ đạc trong phòng như bàn ghế ván gỗ, mặt đất... đều rã rời với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, giống như bị hút cạn tinh khí thần chỉ trong chớp mắt.
Một luồng khí u ám đáng sợ đột nhiên bao trùm cả phòng.
Tâm trạng Tiêu Minh ba người hưng phấn không thôi.
Cho dù không giết được hắn, cũng phải đánh tàn phế hắn!
Khiến hắn mất khả năng tranh chấp ngôi vị gia chủ!
Rầm rầm!
Tiếng nổ vang lên, thi thể bay ngược ra, máu me đầm đìa, cực kỳ thê thảm.
Toàn bộ Hắc Tử Khí trong phòng biến mất ngay lập tức.
Sắc mặt Giang Thạch bình thản, thu tay về, nhẹ nhàng vẫy vẫy huyết dịch trên atu, bước đi ra ngoài, "Thật đúng là mất hứng!"
Ánh mắt hắn liếc nhìn ba người Tiêu Minh, có vẻ hàm ý sâu xa, đi xuống lầu.
Ba người Tiêu Minh mắt chữ o miệng chữ a, tâm thần hoảng sợ, há hốc mồm nhìn thi thể không đầu của Giang Đào bay ra, đập mạnh vào vách tường.
Giang Đào, Hoán Huyết tứ trọng thiên đỉnh cao.
Hào Cường Hắc Bang, hung danh hiển hách.
Bọn hắn tiêu một số tiền không nhỏ mới có thể mời tới.
Kết quả bị miểu sát trong một chiêu?
Làm sao có thể?
Ba người run rẩy, linh hồn cũng đang run sợ.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận