Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 224: Đại Khai Sát Giới! Oanh Sát Khổng Đạo Vinh! 1

Khu vực đỉnh núi.
Tiếng ầm ầm trầm thấp lại vang lên, cực kỳ chói tai, cuốn theo từng mảng từng mảng sóng khí, giống như xảy ra động đất nhỏ vậy, lại khiến vô số thế lực bên dưới rung động.
Liên tiếp vài ngày qua, họ đã không nhớ đây là lần thứ mấy người trên đỉnh núi ra tay đánh nhau.
Tuy nhiên tốt ở chỗ, lần động tĩnh này kéo dài không lâu, nhanh chóng lắng xuống.
Sâu trong đỉnh núi.
Khổng Phục Thiên sắc mặt lạnh lùng, một thân trường bào tía hồng, khuôn mặt uy nghiêm, thân hình cao lớn, đứng sừng sững ở một góc, bên cạnh tụ tập đầy cường giả.
Ở phía đối diện, còn có hai gia tộc khác, cũng mỗi người đều thực lực cao thâm, nhân thủ dưới tay nhiều, ánh mắt lạnh như băng.
Sau 3 ngày tiếp xúc thảo luận và ganh đua, thành viên Hội trưởng lão cuối cùng cũng được xác định.
Thành viên Hội trưởng lão tổng cộng 18 người.
Lấy Khổng thị Khổng Phục Thiên, Chu thị Chu Thiên Hùng, Chí Tôn Thánh Giáo thánh giáo chủ Bàng Vạn Khôn làm chủ, mỗi nhà xuất ra 3 trưởng lão, các thế gia khác xếp theo thực lực mạnh yếu, mỗi nhà một người, gộp đủ mười tám, cùng thành lập Hội trưởng lão.
“Mọi người đều không còn ý kiến gì, vậy chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, ban lệnh ngay lập tức bố trí binh lính là tốt nhất, thành lập Hội trưởng lão đã lãng phí quá nhiều thời gian, giai đoạn này chắn chắn đã cho Nhất Nguyên Liên Minh cơ hội rất lớn, vạn nhất Nhất Nguyên Liên Minh bên kia đã bố trí xong bẫy chờ chúng ta, tội lỗi của chúng ta liền lớn.”
Gia chủ Chu thị, Chu Thiên Hùng ngữ khí trầm trọng, lên tiếng.
Thái Nguyên Chu thị nổi danh khắp trung nguyên, xét về căn cơ và truyền thừa không thua gì Khổng thị ở Khúc Châu.
Nếu truy nguyên tới hàng vạn năm trước, triều đại đầu tiên thiết lập ở thiên hạ chính là do Chu thị bọn hắn lập ra.
Từ xưa được tán dương là dòng dõi thiên sinh hoàng tộc, huyết thống tôn túy.
“Lão phu cách đây 3 ngày đã nói rồi, đừng lãng phí thời gian vào những chuyện rườm rà, là các ngươi không nghe, cứ muốn đọ sức.”
Ngữ điệu Khổng Phục Thiên bình thản, lên tiếng.
“Đủ rồi, Khổng gia chủ, đừng chiếm lý không tha người.”
Bàng Vạn Khôn ngữ điệu trầm thấp, phất tay nói, “Bây giờ chúng ta lập tức bố trí người, còn chưa muộn đâu, hơn nữa cử thám báo, tiến đến dò xét kỹ thực lực Nhất Nguyên Liên Minh, như vậy cũng tốt để xác nhận bọn họ có âm mưu gì, nghĩ đến Mông Phóng, tên này đến giờ vẫn chưa xuất hiện, trong lòng ta lo lắng, cứ cảm giác sắp có đại sự sắp xảy ra.”
Khổng Phục Thiên nhẹ gật đầu, nói: “Việc cử thám báo, ta sẽ sắp xếp, trước hết hãy phân chia từng thế gia một.”
Mọi người liên tục gật đầu.
Không lâu sau.
Một mệnh lệnh từ đỉnh núi lan xuống lọt vào tai từng thế lực.
Lập tức tất cả các gia tộc nhanh chóng hành động.
Mọi người trực tiếp chia thành 8 phương trận, gồm Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoài, hiện ra thế trận Bát quái, ở chân núi xếp thành trận hình.
Mỗi một phương trận đều có hàng chục thế lực cấu thành, từ hàng chục thế lực này lại chọn ra cường giả, đảm nhiệm chức Tổng binh phương trận đó.
Mệnh lệnh Hội trưởng lão sẽ trực tiếp đến tai người Tổng binh này, rồi Tổng binh sẽ phát lệnh xuống cho các thế lực dưới quyền.
Hắc Liên Thánh Giáo mà Giang Thạch đang ở dĩ nhiên lại một lần nữa được phân vào phương trận của Khổng thị.
Được gọi là doanh Khôn!
Tổng binh này chính là Thái Thượng Trưởng Lão của Khổng thị!
Khổng Đạo Vinh!
“Giang Hữu sứ, Giáo chủ đến giờ vẫn chưa quay về, bây giờ tất cả lấy kiên nhẫn làm trọng, tuy chúng ta được phân về dưới quyền Khổng thị, nhưng chỉ cần không gây sự, không khiêu khích, Khổng thị cũng không dễ dàng công khai trấn áp chúng ta.”
Phong Hành Pháp Vương từ nơi xa đi tới, khuôn mặt thâm trầm, lại nhắc nhở:
“Ta thực sự lo ngươi quá nóng vội.‘’
Nhiều chuyện chỉ cần nhẫn nhịn là qua đi.
Không nhất thiết phải thấy máu.
“Yên tâm, ta là người thích hòa bình, vốn không thích đánh đấm giết chóc.”
Giang Thạch bình tĩnh nói.
“Vậy thì tốt.”
Phong Hành Pháp Vương liên tục gật đầu, lại nhìn về phía Giang Thạch.
Không hiểu sao lo lắng trong lòng càng sâu.
Tên này cũng quá bình tĩnh.
Hồ càng tĩnh càng sâu.
Càng bình tĩnh càng khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy.
Đặc biệt là Giang Thạch vốn đã nổi danh thích tàn sát này.
Không lâu sau khi phương trận mới vừa được phân chia, có một đệ tử của một thế gia từ nơi xa chạy đến, nói:
“Giang Hữu sứ Hắc Liên Thánh Giáo, Tổng binh cho gọi.”
“Biết rồi.”
Giang Thạch đáp một tiếng, sắc mặt bình thường, tiến về phía xa.
“Giang Hữu sứ, nhớ kỹ, bắt buộc phải kiên nhẫn!”
Phong Hành Pháp Vương sắc mặt biến đổi, lại không nhịn được nhắc nhở.
“Yên tâm.”
Giang Thạch bình tĩnh đáp lại, đầu cũng không quay lại.
Dưới sự dẫn đường của tên đệ tử kia, Giang Thạch đi xuyên qua rừng cây, không lâu sau đã vào một doanh trại tạm thời được dựng lên ở dưới chân núi.
Khu vực phía trước, một chiếc lều lớn màu đen vững chắc nổi bật, bên trong chứa đầy khí tức áp bức, khí cơ giao cảm, âm u mạnh mẽ, giống như ẩn giấu nguy hiểm vô hình nào đó.
Giang Thạch thản nhiên, trực tiếp bước lớn vào trong.
“Bái kiến Tổng binh.”
Vừa vào lều lớn, sắc mặt hắn bình thường, hai tay làm lễ.
Vị trí chủ tọa.
Khổng Đạo Vinh sắc mặt lãnh đạm, một thân trường bào tía nâu, tóc trắng râu trắng, ánh mắt sâu thẳm, ngồi yên lặng, cho người cảm giác bình tĩnh khác thường.
Xung quanh hắn, là hàng chục tên cường giả Hoán Huyết Cảnh ngồi san sát.
Không ngoại lệ, đều là gia chủ hoặc thành viên quan trọng của các gia tộc trong doanh Khôn.
Bọn hắn đều sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt như điện, khi Giang Thạch vừa bước vào đã lướt ánh mắt sắc bén trên người hắn.
“Giang Hữu sứ, ngươi đến rồi.”
Khổng Đạo Vinh bình tĩnh nói, “Lão phu là Tổng binh, bây giờ có một số việc, cũng nói thẳng ra, bây giờ hai quân đối lập, tất cả cao thủ đều đã vào vị trí, duy chỉ có tình hình địch ta đến nay vẫn chưa thể dò xét thấu triệt, ngươi thực lực cao thâm, từng có chiến tích chém giết qua cao thủ Hoán Huyết Ngũ trọng, khiến người khâm phục, khả năng đào tẩu cũng đáng là nhất lưu, lão phu dự định giao cho ngươi một nhiệm vụ, sai ngươi đi do thám tình hình địch, xem Mông Phóng đang làm gì? Có mưu đồ gì không? Nếu có mưu đồ, lại là mưu đồ gì, nhiệm vụ này cực kỳ trọng yếu, hy vọng ngươi có thể cẩn thận hoàn thành!”
“Ồ? Nhiệm vụ?”
Lông mày Giang Thạch nhướn lên, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Khổng Đạo Vinh, rồi lại rơi xuống trên người các thế gia khác trong lều, mở miệng hỏi:
“Tổng binh đại nhân, tại sao nhiệm vụ này lại chọn ta? Ta mới vừa Hoán Huyết thành công, trong doanh có rất nhiều cao thủ, nhiệm vụ này còn phải rơi lên đầu ta? Thứ lỗi, không phải ta sợ chết, ta chết không sao, nhưng làm hỏng nhiệm vụ của Tổng binh, há chẳng phải tội lớn sao?”
“Giang Hữu sứ, ta biết ngươi là người cố chấp, thích ngoặt lời, nay xem ra quả thật như thế.”
Sắc mặt Khổng Đạo Vinh đột nhiên lạnh lẽo xuống, đôi mắt lạnh lùng:
“Nhiệm vụ được sắp xếp thế nào, tự lão phu quyết định, lão phu là Tổng binh danh chính ngôn thuận, ban ra nhiệm vụ tất nhiên là đã cân nhắc kỹ tình huống của mỗi người, giờ ngươi phản bác coi như khiêu khích ta, khiêu khích đồng liêu, ngươi có biết đó là tội gì không?”
“Tổng binh đại nhân, ai cũng nói Giang Hữu sứ Hắc Liên Thánh Giáo này là kẻ không thích an phận, nay xem ra quả thật như thế!”
Bên cạnh, cao thủ Hoán Huyết cảnh của Tam Huyền Tông cười lạnh nói.
Hắn biết bản thân đã mất hết cơ hội hòa giải với Giang Thạch.
Giờ chỉ còn cách cấu kết với Khổng Đạo Vinh, triệt để tiêu diệt Giang Thạch.
“Giang huynh, lệnh của Khổng Tổng binh hợp lý, ngươi vẫn nên nghe theo thì tốt hơn.”
“Đúng đấy, doanh Khôn vừa mới thành lập, cần phải tuyệt đối tuân lệnh, tuyệt đối không thể có hành động nghi vấn Tổng binh, Giang tiểu huynh đệ, ngươi quá đáng.”
“Phải đấy, ngươi nên lập tức nhận lỗi với Tổng binh, tổng binh nhất định khoan hồng xử phạt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận