Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 91: chiếm cứ sơn trại, trở thành Đại đương gia!!

Toàn trường tĩnh mịch!
Tất cả sơn phỉ vây quanh ở bốn phương tám hướng đều trừng to mắt, một bộ dáng chấn kinh không nói lên lời.
Thiếu niên này...... Chỉ dùng một chiêu đã đánh bay Tam đương gia của bọn họ?
Sao có thể thế được?
Mỗi người đều lông tơ dựng đứng, lùi về phía sau theo bản năng.
Nam tử áo bào trắng cầm đầu ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Thạch, nói: "Khó trách dám lẻ loi một mình lên Hắc Vân Sơn ta, nguyên lai là một gã cao nhân cấp Võ Thánh!"
Võ Thánh?
Hai vị đương gia bên cạnh đều là vẻ mặt kinh hãi, rùng mình một cái, vô cùng hoảng sợ.
Tiểu tử này là Võ Thánh?
Hắc Vân Sơn bọn họ làm sao lại bị cao thủ cấp Võ Thánh để mắt tới?
Bảy tám năm trước, vị Công Tôn Nghĩa này liền lấy tu vi cấp Võ Thánh giết chết Đại đương gia của bọn họ vào lúc đó, bây giờ lại có một tên cao thủ cấp Võ Thánh, muốn đánh cướp bọn họ?
Độc Nhãn Long ở bên cạnh, cả người đều đang run rẩy.
Hắn xuất môn một chuyến lại dẫn một tên địch nhân cấp Võ Thánh về sơn trại của mình?
Bảy tám năm trước cũng chính là hắn xuống núi cướp bóc, không cẩn thận gặp phải Công Tôn Nghĩa, bị Công Tôn Nghĩa buộc phải mang lên núi...... Bảy tám năm sau cư nhiên lại gặp Giang Thạch.
-Ngươi chính là Đại đương gia, lại đây, cùng ta đánh một trận đi.
Giang Thạch mở miệng.
-Không biết sống chết!
Công Tôn Nghĩa hừ lạnh, nói: "Cho dù là Võ Thánh cũng là phân cấp bậc, không phải Võ Thánh là có thể hoành hành vô kỵ.’’
-Ngươi nói đúng, cho nên đừng chậm trễ thời gian, lại đây đánh một trận đi.
Giang Thạch mở miệng.
=Ngươi rốt cuộc là ai? Nói ra lai lịch của ngươi!
Giọng Công Tôn Nghĩa lạnh như băng, tiếp tục mở miệng.
Hắn rất là hoài nghi, Giang Thạch là người mà cừu gia của hắn phái tới, nếu không làm sao có thể đi tới Hắc Vân Sơn trùng hợp như vậy.
-Thôi, vẫn là ta chủ động động thủ đi.
Giang Thạch lười tiếp tục nhiều lời, xoay người xuống ngựa, mang theo lang nha bổng, đi về phía trước, bỗng nhiên kịp phản ứng, quay đầu nhìn về phía những tên thổ phỉ khác, nhắc nhở nói: "Coi chừng ngựa của ta, nếu ai dám làm ngựa của ta bị thương, ta sẽ để cho hắn đền mạng!"
Hắn tiếp tục đi về phía trước, một câu nói nhảm cũng không muốn nhiều lời.
Ánh mắt Công Tôn Nghĩa dần dần chuyển lạnh, nhìn chằm chằm Giang Thạch đang đi tới từng bước một, nói: "Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi là ai phái tới, nếu muốn động thủ, hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ tới việc rời đi."
Bùm!
Thân thể của hắn đột nhiên bạo khí, lỗ chân lông phun trào, sóng khí nổ vang, toàn bộ thân thể lập tức bắt đầu lấy một loại tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng phóng đại, ngay cả làn da cũng bắt đầu chuyển biến màu sắc, từ màu sắc bình thường nhanh chóng hóa thành màu đỏ vàng của nham thạch.
Trong nháy mắt, toàn bộ thân thể phồng lên gấp đôi ở trên cơ sở vốn có, thân cao hai thước bốn, cơ bắp toàn thân phồng lên, từng khối cơ bắp giống như nham thạch, lực lượng vô song, phòng ngự vô song.
Giang Thạch vốn đang đi tới, sắc mặt ngẩn ra, nhìn sự thay đổi bên ngoài cơ thể đối phương, nhíu mày.
Huyết mạch thế gia?
Siêu phẩm võ học bình thường tuy rằng có thể làm cho thân thể phồng lên, nhưng là cũng sẽ không làm cho người biến thành bộ dáng của quái vật.
Chỉ có siêu phẩm võ học kết hợp huyết mạch thế gia, mới có thể để người thi triển biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này.
Giống như người của Long thị hắn gặp lúc trước.
Hơn nữa một khi cao thủ Võ Thánh của thế gia thi triển siêu phẩm võ học, thực lực cũng sẽ kéo lên nhanh hơn, phổ biến đa số đều có thể đạt tới cảnh giới Võ Thánh thang thứ ba.
Hắn không nghĩ tới tùy tiện tiến vào một cái sơn trại, cũng có thể gặp được người mang huyết mạch thế gia?
-Đại Địa Phân Nham Chưởng!
Công Tôn Nghĩa rống to một tiếng, cơ hồ vừa lên đã vận dụng toàn lực, hai bàn tay nhất thời lấy một loại tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu, nóng lên nhanh chóng đỏ lên, trong lỗ chân lông phun ra dòng nhiệt, trùng trùng điệp điệp, một tầng hào quang màu đỏ thẫm từ giữa hai bàn tay trực tiếp khuếch tán ra toàn thân.
Thân hình màu nham thạch của hắn lập tức bị nhuộm thành màu đỏ sậm, khí tức trên người lại tăng vọt lần nữa, sau đó bàn chân đạp xuống mặt đất.
Bùm!
Thân hình khủng bố hai thước bốn giống như một con dã thú khổng lồ, chấn nát mặt đất, cực nhanh vọt tới hướng của Giang Thạch, chỉ riêng kình phong cuồng bạo mang theo đã làm cho màng nhĩ người ta đau đớn.
Sơn phỉ bốn phương tám hướng đều lộ ra vẻ kinh hãi, run lẩy bẩy.
Mặc dù bọn họ đã ở chung bảy tám năm với Công Tôn Nghĩa, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Công Tôn Nghĩa động thủ toàn lực.
-Đại đương gia này quả nhiên là quái vật!
-Cũng được, trước lấy ngươi thử xem lực lượng bây giờ của ta rốt cuộc đã đạt tới trình độ như thế nào?
Giang Thạch thầm nghĩ.
Cũng không có đem 【 Xích Dương Kim Thân Quyết 】 vận chuyển đến viên mãn, mà chỉ là vận đến tầng thứ hai, sau đó hắn vũ động lang nha bổng, trực tiếp hung hăng đập một cái về thân thể đối phương.
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn, sóng khí cuồn cuộn bốn phía.
Toàn bộ mặt đất đều lõm xuống trong nháy mắt.
Giống như hai con cự thú đáng sợ va vào nhau, vô số đá vụn cuồng quét về bốn phương tám hướng.
Tinh Thần Vẫn Thiết!
Con ngươi Công Tôn Nghĩa co rụt lại, cơ hồ vừa tiếp xúc là có thể cảm thấy được khác biệt từ vũ khí quái dị trong tay Giang Thạch, lực lượng bản thân đang bị tiêu trừ từng mảng từng mảng, nhưng hắn rống to một tiếng, vẫn đụng vào thân thể Giang Thạch, hung hăng đánh tới trên núi đá ở phía sau.
Huyết mạch nham thạch của hắn cũng không phải chỉ có thể dựa vào kình lực, lực lượng thân thể của bản thân cũng là tuyệt mãnh vô song.
Giang Thạch trực tiếp cảm giác được một cỗ lực lượng vô cùng khổng lồ truyền đến từ trong thân thể đối phương, cuồn cuộn không ngừng và mãnh liệt, Tinh Thần Vẫn Thiết có khả năng phát huy tác dụng cực kỳ có hạn.
Thân hình nhỏ gầy của hắn bị thân hình to lớn của đối phương đụng nhanh chóng lui về phía sau, hai chân giẫm trên mặt đất, trực tiếp lưu lại một loạt dấu vết thật sâu.
Một đường đi qua, khắp nơi đều là cát bay đá chạy.
Trong lòng Giang Thạch lập tức hiểu rõ.
Xem ra chỉ đơn thuần vận chuyển Xích Dương Kim Thân Quyết đến tầng thứ hai là không ngăn được uy lực của siêu phẩm võ học.
-Nếu đã như vậy, vậy thử xem cái này đi!
Đồng tử Giang Thạch lạnh lẽo, lực lượng tầng thứ ba của Xích Dương Kim Thân Quyết trong nháy mắt đã vận chuyển ra, ầm một tiếng, thân hình vốn bị đụng đang nhanh chóng rút lui đột nhiên dừng lại.
Lực lượng tăng phúc 72%!
Bùm!
Một cỗ cự lực khổng lồ không cách nào tưởng tượng trực tiếp từ trong thân thể Giang Thạch đột nhiên khuếch tán ra, khiến cho sắc mặt của Công Tôn Nghĩa đang đụng Giang Thạch không ngừng xông lui về phía sau trong nháy mắt đại biến.
Chỉ cảm thấy Giang Thạch vốn đang bị hắn đụng cấp tốc rút lui, giống như là đột nhiên hóa thành một tòa Đại Nhạc khủng bố mà lại trầm trọng.
Bây giờ hắn khó có thể lay động một chút!
Sao có thể thế được?
Đối phương còn ẩn tàng thực lực?
-Đụng đủ chưa? Vậy đến ta đụng ngươi một cái.
Giang Thạch cười khẽ một tiếng, thân thể đột nhiên phát lực, trong thân thể nhỏ gầy quả thực như là ẩn chứa một đầu bạo long khủng bố đồng dạng, đẩy thân thể Công Tôn Nghĩa trực tiếp điên cuồng lui lại.
Rầm rầm rầm rầm!
Mặt đất bắt đầu nhanh chóng nổ tung, loạn thạch bay bắn, cương phong gào thét.
Giống như một chiếc máy nén đường cỡ lớn cấp tốc chạy tới.
Trong miệng Công Tôn Nghĩa trực tiếp phát ra từng tiếng rống kinh nộ, khàn cả giọng, hoàn toàn không ngăn được thân thể, Oanh một tiếng, hung hăng đụng vào vách núi khổng lồ phía sau, đem toàn bộ vách núi đều đụng lõm xuống ngay tại chỗ, vết nứt dày đặc, khắp nơi đều có đá vụn bắn ra.
Thân thể Công Tôn Nghĩa lại bị đụng khảm vào vách đá, trong miệng rống giận, liều mạng giãy dụa, muốn thoát thân từ trong vách đá.
Giang Thạch nhướng mày, một gậy nện vào người hắn.
Phanh một tiếng, đánh cho Công Tôn Nghĩa điên cuồng phun máu loãng ngay tại chỗ, tiếp tục lõm vào bên trong hơn mười cm, xụi lơ xuống, rốt cuộc vô lực giãy dụa tiếp.
Tất cả thổ phỉ đều vẻ mặt hoảng sợ, run lẩy bẩy, không thể tin một màn trước mắt.
Chẳng lẽ nói, từ nay bọn họ lại phải đổi Đại đương gia tiếp?
-Còn đánh nữa không?
Giang Thạch nhìn về phía Công Tôn Nghĩa.
-Khụ khụ khụ......
Công Tôn Nghĩa ánh mắt tuyệt vọng, trong miệng ho ra máu.
Vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra trong thân thể nhỏ gầy như vậy làm sao có thể ẩn chứa cự lực cuồng dã như thế.
-Ngươi rốt cuộc là ai phái tới?
Hắn khó khăn mở miệng.
-Không có ai phái tới, tự ta tìm tới.
Giang Thạch mở miệng, nói: "Mở kho vũ khí và kho dược liệu của các ngươi ra, ta cần dùng một đoạn thời gian, còn nữa, siêu phẩm võ học ngươi vừa mới thi triển ra, sau đó cũng một năm một mười mà viết ra giấy cho ta, mọi người cùng nhau nghiên cứu."
-Ngươi muốn chiếm tuyệt học gia truyền của ta?
Ánh mắt Công Tôn Nghĩa sợ hãi.
-Không được?
Giang Thạch nhíu mày.
-Tuyệt học gia truyền này chỉ có thể phối hợp với huyết mạch của gia tộc mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, những người khác tu luyện cũng rất khó có thể luyện thành, thân thể bản thân căn bản là không chịu nổi.
Công Tôn Nghĩa mở miệng nói.
-Không có gì đáng ngại, lát nữa ngươi cứ viết ra, ta nghiên cứu trước.
Giang Thạch mở miệng.
Có thể luyện thành hay không là chuyện của chính hắn.
Viết hay không viết lại là chuyện của đối phương.
Trong nháy mắt Công Tôn Nghĩa trầm mặc xuống, không nhiều lời nữa.
Giang Thạch nhìn xem thân thể của hắn, bàn tay duỗi ra, trực tiếp kéo hắn ra từ trong khe đá, tiện tay ném trên mặt đất, xoay người nhìn về phía đám sơn phỉ, bình thản nói: "Các vị, bây giờ ta tuyên bố, ta là tân Đại đương gia của các ngươi!"
Rào!
Một đám sơn phỉ trong nháy mắt bắt đầu hành động, từng người đều chấn động vô cùng, nhanh chóng ném vũ khí xuống.
-Đại đương gia, ngài muốn vào kho vũ khí và kho dược liệu phải không? Mời đi theo tiểu nhân, tiểu nhân biết đường.
Độc Nhãn Long vẻ mặt nịnh nọt, vội vàng nhanh chóng đi tới.
-Ồ? Ngươi phản ứng rất nhanh?
Giang Thạch kinh ngạc, nói:
-Tên gì, sau này làm tốt, ta thăng ngươi làm Ngũ đương gia.
-Tiểu nhân Tào Báo đa tạ ân đề bạt của đại đương gia.
Trong lòng Độc Nhãn Long mừng như điên, vội vàng quỳ rạp xuống đất, cung kính mở miệng.
Trời đáng thương thấy hắn ở sơn trại chịu khổ nhiều năm như vậy, rốt cục để cho hắn thấy được hi vọng.
Tào Báo vội vàng đứng dậy, mang Giang Thạch đi về kho vũ khí và kho dược liệu.
Giang Thạch dừng bước, bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Công Tôn Nghĩa, nói: "Ngươi còn không tới?’’
Công Tôn Nghĩa sắc mặt trắng bệch, khóe miệng xuất huyết, thân thể đã giải trừ trạng thái, trở về hình dạng ban đầu, giờ phút này nghe thế vậy, nhất thời vẻ mặt âm trầm, yên lặng đi theo sau lưng Giang Thạch.
Hai vị đương gia còn lại liếc nhau, kinh hãi trong lòng, cũng vội vàng đi theo Giang Thạch.
"Những người khác không cần lại đây, tiếp tục phòng thủ sơn trại, miễn cho lại bị một ít đạo chích xông vào trại!"
Giang Thạch cũng không quay đầu, thanh âm lại vang lên.
Hai vị đương gia nhất thời dừng lại, lộ ra nụ cười khổ.
Bọn họ hung tợn nhìn Tào Báo một cái.
Tên khốn kiếp này!
Trong trại liên tục thay đổi hai vị đương gia đều là bắt nguồn từ hắn!
Bây giờ tên khốn kiếp này lại có thể trèo lên cành cao!
Kho vũ khí của Hắc Vân Sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nhưng cũng chất đầy điển tịch.
Dù sao cũng được xưng là sơn trại mạnh nhất trong phạm vi mấy vạn dặm, không có hàng dự trữ là không có khả năng.
Quanh năm xuống núi cướp bóc, nhà địa chủ thổ hào nào không có một vài cuốn bí tịch? Hơn nữa bí tịch cướp bóc từ các môn phái, võ quán, trên cơ bản đều ở chỗ này.
Giang Thạch cẩn thận quan sát, tìm thấy công pháp loại hoành luyện, loại thân pháp, loại chưởng pháp, loại ám khí...... cái gì cần có đều có.
Chỉ tiếc là không có siêu phẩm võ học.
Nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy hợp lý, siêu phẩm võ học cũng không phải là những công pháp này có thể so sánh mỗi một cuốn đều là trân tàng của thế gia môn phiệt?
-Đại Địa Phân Nham Chưởng của ta đã ghi chép ra chưa?
Giang Thạch quay đầu lại.
-Viết ra rồi.
Công Tôn Nghĩa sắc mặt âm trầm, cầm ba tờ giấy viết đầy chữ đi tới.
Giang Thạch nhận lấy, bắt đầu cẩn thận đọc qua, nhíu mày.
Đại địa phân nham chưởng này quả thật có chút thần kỳ, cư nhiên có thể đồng thời chú trọng kình lực cùng thân thể, song trọng rèn luyện, một khi vận chuyển ra, huyết khí bản thân được điều động, thân thể bành trướng, có thể bạo tăng thực lực lên gấp đôi thậm chí gấp ba trong khoảnh khắc.
Bất quá môn chưởng pháp này cũng cần rất nhiều bí dược mới có thể luyện thành.
"Đem tất cả bí dược phía trên đều chuẩn bị đầy đủ cho ta, mặt khác, những bí dược dùng để tu luyện những bí tịch hoành luyện này, cũng lập tức chuẩn bị cho ta, ta tu luyện ở chỗ này, ngoại trừ những lúc đưa đồ ăn cùng nước uống, bất luận kẻ nào không được quấy rầy."
Giang Thạch trực tiếp phân phó Độc Nhãn Long bên cạnh, nói: "Nhớ kỹ, đừng làm mấy chuyện vô nghĩa như hạ độc!’’
-Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám.
Độc Nhãn Long vội vàng mở miệng.
Giang Thạch vung tay lên, bảo hắn nhanh chóng lui ra, sau đó nhìn về phía Công Tôn Nghĩa, thản nhiên nói: "Về phần ngươi, đừng đi đâu cả, ở bên cạnh ta, vạn nhất trên đường tu luyện ta có nghi nan gì, cũng có thể hỏi bất cứ lúc nào.’’
Sắc mặt Công Tôn Nghĩa không chút thay đổi, yên lặng gật đầu.
-Đúng rồi, ngươi rốt cuộc xuất thân từ thế gia nào? Vì sao đang êm đẹp lại chạy đi làm thổ phỉ?
Giang Thạch kinh ngạc, nói: "Nói chung, những thế gia các ngươi không phải đều là cao cao tại thượng, liền hoàng thất đều xem thường, lại như thế nào sẽ tự cam đọa lạc mà đi làm thổ phỉ?"
-Thế gia của ta bị diệt, tên ta cũng không phải là Công Tôn Nghĩa, mà là Dương Nghĩa, ta là truyền nhân của Dương thị ở Hoài Dương.
Công Tôn Nghĩa trầm giọng nói.
-Dương thị Hoài Dương? Chưa từng nghe qua.
Giang Thạch lắc đầu, nói: "Thế gia cũng sẽ bị diệt sao? Không phải đều cao cao tại thượng sao?’’
"Thế gia cũng phân chia mạnh yếu, vô số năm truyền thừa xuống, trong lúc đó cũng sẽ có tranh chấp lợi ích, sẽ có tranh chấp ân oán, tranh chấp càng nhiều, tự nhiên khó có thể tránh khỏi việc đánh nhau, kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh nuốt mất, cùng thế tục các ngươi cũng không khác gì đâu."
Công Tôn Nghĩa âm trầm nói.
-Có chút đạo lý.
Giang Thạch gật đầu, sau đó không hỏi thêm nữa mà tiếp tục quan sát bí tịch.
Không lâu lắm.
Độc Nhãn Long đã dẫn người đem tất cả dược liệu Giang Thạch cần đến, mật mật ma ma, chất thành một đống lớn.
Giang Thạch vẫn là tu luyện theo quy củ cũ, trước tiên tu luyện từ công pháp hoành luyện đơn giản nhất.
Hắn cẩn thận xem qua, công pháp hoành luyện ở nơi này có chừng chín bản, mặc dù có ba bản đều rất giống những công pháp trước kia hắn đã tu luyện, nhưng vẫn còn thừa sáu bản.
Công Tôn Nghĩa không nói một lời, thừa dịp Giang Thạch tu luyện, cũng lẳng lặng ngồi ở một bên, bắt đầu khôi phục thương thế.
Bởi vì tốc độ tu luyện của Giang Thạch quá nhanh.
Chỉ là đi qua một buổi chiều, hắn liền cảm nhận được từng trận khí tức lửa nóng truyền đến từ trên thân thể Giang Thạch, khí huyết ba động bắt đầu nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, ngay cả cơ bắp trên người cũng bắt đầu nhúc nhích, vặn vẹo khúc khuỷu, khí tức tăng cường, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.
Chỉ thấy Giang Thạch rất nhanh thay đổi đã dược dịch trong thùng thuốc tắm, sau đó cầm lấy quyển bí tịch thứ hai bắt đầu tu luyện.
Công Tôn Nghĩa trợn mắt há hốc mồm, không thể tin.
Chẳng lẽ tiểu tử này đã luyện thành một môn công pháp hoành luyện trong thời gian ngắn như vậy?
Sao có thể chứ?
Mặc dù đây chỉ là những võ học bình thường, nhưng cũng không thể tu luyện nhanh như vậy chứ?
Hắn từng gặp qua thiên tài chân chính, chói mắt giống như mặt trời đồng dạng, nhưng đối phương tu luyện võ học phổ thông cũng phải cần thời gian hơn mười ngày mới có thể chân chính viên mãn.
Giang Thạch làm sao có thể tu luyện nhanh như vậy?
Hơn phân nửa là phát hiện không thích hợp với bản thân, cho nên trên đường buông tha.
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Rất nhanh đã xảy ra chuyện càng khiến hắn ngạc nhiên.
Mấy ngày kế tiếp, Giang Thạch ngoại trừ uống nước, ăn cơm, cơ hồ toàn bộ thời gian còn lại đều đang tu luyện, mỗi một môn công pháp hoành luyện đều được hắn tu luyện cực nhanh.
Trung bình tu luyện một công pháp hoành luyện hắn chỉ cần thời gian hơn nửa ngày, cả người bắt đầu nóng lên, cơ bắp quấy động, khí huyết trở nên mạnh mẽ, khí tức tăng vọt...
Cũng có một lần, ngay cả dược dịch trong thùng đan dược cũng sôi trào lên.
Công Tôn Nghĩa càng nhìn càng cảm thấy giật mình, càng ngày càng không thể tin được.
Chính xác là bốn ngày.
Giang Thạch rốt cục ngừng lại, cả người phát sáng, nóng lên, khí tức hoàn toàn ổn định lại.
Sáu môn công pháp Hoành Luyện toàn bộ đã bị hắn tu luyện tới cảnh giới viên mãn, lực lượng gia tăng xấp xỉ 7000 cân.
Hơn nữa thiên phú Long Tượng cung cấp cho hắn mỗi ngày một trăm cân khí lực nữa.
Bây giờ khí lực của hắn rõ ràng đạt tới trình độ 54.000 cân.
Đương nhiên, một khi vận chuyển Xích Dương Kim Thân Quyết tầng thứ ba, thuận tiện kích phát thêm Man Tượng Thần công, vậy quả thực chính là đạn pháo hình người.
Bây giờ tốc độ tu luyện công pháp hoành luyện của ta lại tăng lên? Lúc trước còn cần thời gian một ngày, bây giờ chỉ cần thời gian hơn nửa ngày là đã có thể viên mãn, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Giang Thạch thầm nghĩ trong lòng.
Rất nhanh hắn bắt đầu lấy ra Đại Địa Phân Nham Chưởng bắt đầu quan sát.
Đợi đến khi cũng tu luyện thành công môn võ học này, liền bắt đầu thử dung hợp, tin tưởng lần này nhất định có thể dung hợp thành công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận