Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 209: Viện Trợ Bên Ngoài? 1

Triệu Hậu Tài, đang bước tới, bỗng thân thể run lên, tóc gáy dựng đứng, vội vàng dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Sao thế này...không thể nào?
Ảo giác sao?
Bên cạnh đồ đệ Thượng Quan Vân cũng bỗng quay đầu lại, nhìn về phía Giang Thạch, vẻ mặt hoảng sợ.
Giọng nói này sao quen tai vậy?
Nhưng rất nhanh bọn hắn mở to mắt, lộ vẻ nghi ngờ.
Không phải Giang Thạch?
Đây là...một khuôn mặt xa lạ.
"Không đúng, mặt nạ da người, đây là mặt nạ da người, là tên đó... "
Tâm can Triệu Hậu Tài thắt lại, nhìn thấy đôi mắt của Giang Thạch, lông tơ toàn thân dựng đứng, không suy nghĩ nhiều, dẫn theo đồ đệ, nữ nhi quay người chạy.
Ánh mắt đó dù thế nào hắn cũng không thể quên.
Thêm vào đó là khuôn mặt tươi cười đối phương, đang hớn hở tiến về phía bọn hắn...
Đây tuyệt đối không phải biểu hiện của một người xa lạ.
"Triệu tiền bối, đừng chạy."
Giang Thạch hô lớn. nhanh chóng đuổi theo.
Triệu Hậu Tài rên rỉ trong lòng.
Giờ hắn hoàn toàn xác nhận được rồi.
Đúng là Giang Thạch!
Đây chắn chắn là tên Giang Thạch chết tiệt đó.
Đối phương đơn giản là khắc tinh mệnh số của bọn hắn, bất kể bọn hắn có chạy đến đâu cũng có thể gặp đối phương.
Hơn nữa mỗi lần gặp đối phương đều không có chuyện gì tốt.
Ba người bọn hắn bị Giang Thạch lùa chạy từ vùng hoang dã tới tận Trung Nguyên, trên đường chạy liên tục hơn vạn dặm, kết quả vẫn không thể chạy thoát.
Ở địa phận Thanh Dương này, vẫn có thể gặp đối phương.
Cái này đi đâu nói rõ lý lẽ?
"Giang...Giang thiếu hiệp, sao ngươi cũng ở đây, ta bỗng nhớ ra, đồ đạc của ta quên ở khách điếm rồi, hay là ngươi lo việc của ngươi trước đi, ta lấy xong đồ đạc sẽ tìm ngươi."
Da đầu Triệu Hậu Tài tê dại, nhanh chóng dừng lại, quay người lắp bắp nói.
Một bên, nữ nhi Triệu Phi Yến cũng mở to mắt, lộ vẻ hoảng sợ, cũng vội vàng theo sau phụ thân.
Gần như mỗi lần gặp Giang Thạch, Giang Thạch đều phải tàn sát một đám người, thực sự để lại cho nàng có một chút bóng ma tâm lý rồi.
"Triệu tiền bối, sao mỗi lần gặp ta, ngươi đều có đồ đạc bỏ quên ở khách điếm? Hay là, ta đi cùng ngươi lấy đi?"
Giang Thạch cười nói.
"Cái này...cái này..."
Triệu Hậu Tài lập tức toát mồ hôi lạnh, sắc mặt thay đổi liên tục, liên tục cười khổ, nói: "Được rồi, Giang thiếu hiệp, lần này ngươi có chuyện gì?"
"Không có gì, còn nhớ lần trước ta có nói không, lần sau gặp mặt ta sẽ mời ngươi ăn cơm, bây giờ chúng may mắn hữu duyên gặp lại, tất nhiên phải mời ngươi ăn no say một bữa, đi thôi."
Giang Thạch lộ ra nụ cười, không nghe giải thích, trực tiếp kéo Triệu Hậu Tài đi về phía trước.
Triệu Hậu Tài lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:"Giang thiếu hiệp, phía trước là địa bàn của Thanh Dương Tiêu thị, ngươi cũng đi Thanh Dương Tiêu thị sao?"
Hắn điên rồi à?
Thanh Dương Tiêu thị nổi danh là một thế gia lớn, lần này lại là sinh thần lần thứ bốn trăm của tộc trưởng Tiêu thị, danh gia vọng tộc và cao thủ ẩn sĩ đến chúc mừng chắn chắn sẽ không ít.
Hắn không sợ bị người ta phát hiện sao?
Nhưng rất nhanh sắc mặt hắn thay đổi, lại im lặng.
Phải rồi, Giang Thạch mang mặt nạ da người trên mặt, chỉ cần không nói chuyện, có lẽ không ai có thể nhận ra được hắn, giống như lúc nãy, nếu hắn không tự giới thiệu, hắn cũng không thể nhận ra.
Nhưng nói thì dễ, nếu bị người ta nhận ra thì rắc rối lớn.
"Tộc trưởng Tiêu thị mở tiệc rượu chiêu đãi nhân sĩ giang hồ, là cơ hội hiếm có ăn uống miễn phí, ngu gì mà không ăn."
Giang Thạch cười nói.
Triệu Hậu Tài im lặng một lúc, không thoát thân được, chỉ có thể nở nụ cười khổ, theo phía sau.
Khi bọn họ tới nơi, chỉ thấy toàn bộ tộc viện Tiêu thị rộng mở, nơi nơi treo đèn kết hoa, một cảnh tượng hỉ khí dương dương, trong tộc viện đã bày hơn 100 bàn tiệc rượu, hầu hết các bàn đều ngồi đầy nhân sĩ giang hồ, tiếng người ồn ào, mùi rượu thơm ngào ngạt, cực kỳ náo nhiệt.
Giang Thạch cũng không khách khí, trực tiếp xô đẩy qua đám đông, tìm một cái bàn tròn còn trống, ngồi xuống.
"Triệu tiền bối cứ ăn tự nhiên đi!"
Giang Thạch vừa lấy một cái đùi gà to, bắt đầu tự lo ăn, nói: "Triệu tiền bối có hiểu biết về Thanh Dương Tiêu thị này không?"
Triệu Hậu Tài ngồi bên cạnh hắn, lòng còn không yên, đâu còn tâm trạng ăn uống, nghe vậy mới mở miệng nói: "Nói thật với ngươi, về Thanh Dương Tiêu thị này, ta quả thực có nghe được một hai, đây là một thế gia nhất lưu, truyền thừa hàng ngàn năm, căn cơ vững chắc, là một thế gia nổi danh ở Trung Nguyên, tuy nhiên...lần này sinh thần bốn trăm tuổi của Tiêu lão tộc trưởng có vẻ không đơn giản."
"Không đơn giản sao?"
Giang Thạch nghi ngờ.
"Đúng vậy."
Triệu Hậu Tài gật đầu, nhìn xung quanh, thì thầm:"Khi đến, ta cẩn thận dò xét tin tức, giữa Thanh Dương Tiêu thị và Lang Gia Trần thị có vẻ như có mâu thuẫn, hai nhà kết ân oán từ mấy chục năm trước, cả hai đã thỏa thuận mỗi 5 năm sẽ đấu võ một trận, quyết định quyền sở hữu của một khu phúc địa, đồng thời bên thua cuộc cũng phải cung kính nhường ra một phần tài nguyên để thay máu, vì thỏa thuận năm năm này, mấy chục năm qua cả hai bên đã tổn thất nặng nề, đã đem cả thế gia ra đánh đổi.
Nghe nói lần năm năm về trước chính là Thanh Dương Tiêu thị thua, chu kỳ năm năm lại sắp đến...Lang Gia Trần thị rất có thể sẽ lợi dụng dịp sinh thần 400 tuổi của Tiêu lão tộc trưởng mà đến gây sự..."
"Ồ?"
Giang Thạch nhíu mày.
Khi đến, giáo chủ có vẻ không nói với hắn chuyện này.
"Tuy nhiên, tất cả những chuyện đó đều không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cứ ăn uống rồi đi, tuyệt đối không được dính vào vũng nước đục này a."
Triệu Hậu Tài không thể không nói.
Nhưng khi nói xong, hắn cũng hơi bất an nhìn về phía Giang Thạch.
Nói đến, vị đại gia này có phải là người có thể ngồi yên được không?
"Vậy theo ngươi, lần này Thanh Dương Tiêu thị có thể thắng không?"
Giang Thạch tiếp tục gặm đùi gà.
"Khó nói, tuy nhiên ta nghe nói Lang Gia Trần thị bên đó xuất hiện vài thiên tài, khá là phiền phức, đặc biệt là tên cầm đầu Trần Nguyên Long, danh tiếng cực thịnh ở Trung Nguyên, Thanh Dương Tiêu thị đã thua lần 5 năm trước, lần này chưa chắc có thể thắng được."
Triệu Hậu Tài nói.
Giang Thạch trầm ngâm, gật đầu nhẹ:"Có vẻ có lý."
Hắn cúi đầu gặm đùi gà, khiến Triệu Phi Yến nhìn chăm chăm, nuốt nước miếng, ghen tị vô cùng.
Nàng cũng rất muốn ăn, nhưng sợ phụ thân mắng.
Trong lúc nói chuyện, ngày càng nhiều nhân sĩ giang hồ vừa bàn tán vừa đi vào từ bên ngoài, đủ loại tiếng ồn ào huyên náo.
Lại qua một lúc, bỗng một tiếng chuông trong trẻo vang lên, cả sân trở nên im lặng.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy phía trước, Tiêu lão tộc trưởng Tiêu Vạn Đinh, mặc một bộ trường bào đỏ thêu vân rồng, xuất hiện ở khu vực trước nhất, hắn thân hình cao lớn, mặt đầy râu quai nón, không hề giống người đã bốn trăm tuổi, tóc bạc trắng, ánh mắt sáng ngời, giống như một lão nhân bình thường sáu bảy mươi tuổi.
Bên cạnh hắn, là các trưởng lão và đệ tử trong Tiêu thị, tụ tập rất đông, chừng hai ba chục người.
Trên mặt rất nhiều đệ tử Tiêu thị đều có vẻ lo lắng, thiếu đi vẻ kiêu ngạo thường ngày, liên tục nhìn về phía đám đông.
"Phụ thân!"
Một nam tử trung niên nhìn về phía đám đông, sau đó nói.
"Ừm."
Tiêu Vạn Đinh gật đầu nhẹ, không nói thêm.
Nam tử trung niên lập tức hiểu ra, bước lên phía trước, nói to:"Các vị, đa tạ các vị đã từ xa đến chúc thọ cho phụ thân, khách đến nhà là khách quý, Thanh Dương Tiêu thị rất thích kết giao với nhân tài thiên hạ, có thể tụ hội cùng các vị thật sự là niềm vinh hạnh lớn lao, hôm nay xin mời các vị, đừng khách sáo, cứ ăn uống thoải mái..."
"Ha ha, Tiêu lão gia chủ, sinh thần hoan hỉ, chúc Tiêu lão gia chủ vạn sự như ý, tục hạc trường xuân, xuân thu bất lão, phú quý song toàn, chúng ta có đến trễ không?"
Bỗng, một tiếng cười vang lên từ ngoài sân, vọng vào tai mọi người.
Một nhóm trưởng lão và đệ tử Tiêu thị lập tức nhăn mặt, ngẩng đầu nhìn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận