Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 131: phân đà Thanh Y Lâu! Diệt!! 1

-A!
Toàn thân nữ tử đều là máu tươi, kêu thê lương thảm thiết, giống như hủy dung, xương cốt cả người đã gãy mất không biết bao nhiêu, hiện tại lại bị Giang Thạch bẻ đùi, tựa hồ muốn xé sống từ chính giữa, đau đớn kinh khủng trước nay chưa từng có để cho giờ phút này nàng hoảng sợ đến cực hạn.
Trong miệng của nàng liều lĩnh đè lại tiếng kêu thê lương, bắt đầu cầu xin tha thứ, cảm giác hai chân đau đớn nói không nên lời.
Nhưng ở trước sự phẫn nộ của Giang Thạch, lại căn bản vô dụng.
Răng rắc!
Một tiếng xương vỡ vang lên, phốc một tiếng, máu phun tung tóe.
Một cái đùi của nữ tử bị Giang Thạch tươi sống xé ra khỏi thân thể, một chân bị xé ra từ sương chậu, tràng diện cực kỳ kinh khủng huyết tinh.
Nữ tử thê lương kêu thảm thiết, thiếu chút nữa đau ngất đi.
Ngay cả Giang Thạch cũng bị loại cảm giác hụt hẫng sau khi xé thịt ra này làm cho lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.
Hắn nhanh chóng ổn định thân thể của mình, sắc mặt kinh nghi, nhìn một cái chân trắng trong tay.
Thân thể đối phương cũng quá giòn!
Mới như vậy đã gãy rồi sao?
"Giang Thạch, tha mạng, tha mạng cho ta, hu hu hu, ngươi bảo ta làm cái gì cũng được, đừng đánh ta nữa, hu hu hu hu..."
Nữ tử điềm đạm đáng thương, không ngừng khóc.
Sắc mặt Giang Thạch trầm xuống, ném đùi đi, đột nhiên vỗ một chưởng về phía trán đối phương, ầm một tiếng, đánh
-Rên rỉ cái gì, ta ghét nhất loại nữ nhân như ngươi!
Hắn âm trầm mở miệng.
Bất quá vì phòng ngừa nữ tử này cũng giả chết giống hắn, hắn vẫn nhổ đầu của đối phương ra từ trong lòng đất, vặn hơn mười vòng dọc theo cổ, đột nhiên túm, phốc một tiếng, toàn bộ đầu của nàng bị hắn vặn rớt.
Cho đến lúc này, Giang Thạch mới hoàn toàn yên lòng.
Tùy ý những thế gia các ngươi có huyết mạch cường hãn thế nào, không có đầu, ta không tin các ngươi còn có thể nghịch thiên?
Giang Thạch vẫn không yên tâm, dùng toàn lực, trực tiếp ném đầu đối phương về phía xa.
Hưu!
Dưới sự gia trì của lực lượng mấy chục vạn cân, cái đầu này trong nháy mắt phá không mà ra, lập tức bị hắn ném ra ngoài hơn mười dặm, hung hăng nện ở xa xa, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Cái này coi như đối phương là Tôn Hầu Tử chuyển thế, cũng đừng nghĩ sống lại.
-Vương thị lão tổ, bây giờ nên thanh toán ân oán giữa chúng ta.
Giọng Giang Thạch thản nhiên, xoay người lại.
-Ha ha ha ha......
Đột nhiên, Vương thị lão tổ phát ra từng đợt tiếng cười điên cuồng rung trời, không có chút e ngại cùng sợ hãi nào mà người sắp chết nên có, ngược lại cười cực kỳ lớn tiếng, sắc mặt ửng hồng, liên tục ho khan, tựa hồ đã trải qua chuyện gì rất vui vẻ giống nhau.
Miệng hắn đầy máu tươi, hai tay đã đứt tận gốc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Giang Thạch, điên khùng cười nói: "Giang Thạch, ngươi chết chắc rồi, lần này ngươi chết chắc rồi, ha ha ha, ngươi biết nữ tử vừa rồi là ai không?’’
‘’Ha ha ha, ngươi chỉ biết Vương Thị có cái lão tổ là lão phu ta, nhưng ngươi biết không? Tổ tiên của Vương thị Hoành Châu ta thật ra là xuất thân từ một đại phái cực kỳ thần bí, hơn một ngàn năm trước đã bị đại phái kia phái tới cắm rễ ở Hoành Châu, tuy rằng hơn một ngàn năm trôi qua, nhưng chúng ta cùng đại phái kia vẫn có quan hệ huyết mạch tương thừa.’’
‘’Nữ tử ngươi vừa giết chết kia, chính là truyền nhân hạch tâm của đại phái kia!’’
‘’Giang Thạch, ngươi chết chắc rồi, ha ha ha...... Khụ khụ khụ......’’
Hắn cười đến mức bắt đầu ho khan kịch liệt, miệng, lỗ mũi đều đang chảy máu.
Nhưng mà sắc mặt Giang Thạch vẫn lạnh lùng, bất vi sở động.
Nhất thời, tiếng cười điên cuồng của Vương thị lão tổ dừng lại, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Thạch.
"Nói xong chưa?"
"Ngươi... ngươi không sợ?"
"Tại sao ta phải sợ?"
Giang Thạch bình tĩnh nói.
"Ngươi... ngươi chết chắc rồi, ai cũng không cứu được ngươi!"
Vương thị lão tổ nghiến răng nghiến lợi, dữ tợn mở miệng.
Vèo!
Giang Thạch xông tới, nhanh đến cực hạn, một chưởng đánh về phía thân thể Vương thị lão tổ, lực lượng toàn thân ngưng tụ đến cực hạn, toàn bộ cánh tay đều hóa thành màu đen nhánh.
Bùm!
Một tiếng trầm đục vang lên, thân thể của Vương thị lão tổ bị hắn đánh từ trên mặt đất bay lên cao.
Chưa xong.
Hai tay Giang Thạch vung ra, nhanh đến cực hạn, liên tục đánh ra, không ngừng đánh vào trên người đối phương.
Lập tức đánh bảy tám chưởng rơi xuống, đem đối phương đánh cho rách rưới, không thành hình người, thân thể chia năm xẻ bảy, lúc này mới hoàn toàn dừng lại.
Bùm!
Từng mảnh thi thể lão tổ Vương thị rơi nặng nề trên mặt đất, hoàn toàn không nhúc nhích.
"Lão tổ bị giết!"
"Chạy đi!"
"Chạy trốn đi!"
Một tên tộc nhân Vương thị vô cùng kinh hoảng, vội vàng nhanh chóng thoát đi.
Chỉ bất quá, sắc mặt Giang Thạch lãnh đạm, tiện tay bóp ra từng mảnh đá vụn trên tường, bắt đầu gập tay bắn ra, cho dù chỉ là nhẹ nhàng bắn ra, đá bắn ra đều có được lực lượng không thể tưởng tượng nổi.
Bang bang bang bang!
Ôi!
Nguyên một đám tộc nhân Vương thị không ngừng chết thảm, máu tươi bắn tung tóe, thân thể bay ra, cơ hồ mỗi người đều bị đá đánh ra một lỗ thủng xuyên người, chết oan chết uổng.
Động thủ một phen, toàn bộ Tổ trạch Vương thị trực tiếp bị Giang Thạch thanh trừ không còn một người sống.
Hắn không chút khách khí, lúc này bắt đàu lục soát ở bên trong Tổ trạch Vương thị.
Không bao lâu, đi tới trong bảo khố của Tổ trạch Vương thị.
Chỉ thấy trong bảo khố khổng lồ này tổng cộng chia làm ba tầng, tầng thứ nhất chứa đầy các loại binh khí và kim loại hiếm, tầng thứ hai chứa đầy các loại dược liệu, tầng thứ ba thì chứa rất nhiều bí tịch.
Giang Thạch tìm được Lang Nha Bổng của mình ở tầng thứ nhất, sau đó tiến vào tầng thứ hai, đem tất cả các loại dược liệu hữu dụng như Nhập Kính Đan, Trị Thương Đan, Định Tâm Đan, đều lấy đi.
Chất đầy đủ ba túi lớn.
Sau đó lại nhanh chóng tiến vào tầng thứ ba, trong tầng thứ ba, đem từng quyển bí tịch hắn cảm thấy hứng thú đều lấy.
Liên tục chiến đấu mấy ngày, để cho hắn rõ ràng thấy được khuyết điểm của mình.
Hắn không thể chỉ lo tăng lực lượng thân thể lên, còn phải chiếu cố đến thân pháp mới được.
Lần này phải chú trọng thân pháp.
Chính mình gặp phải ba tên lão quái Hoán Huyết Cảnh, không có một ai là đơn giản.
Tất cả đều tinh thông một ít thân pháp cao thâm, di chuyển nhanh như điện, làm cho hắn khó có thể chạm tới.
Cho nên hắn nhất định phải mau chóng tăng cường phương diện thân pháp.
Đáng tiếc duy nhất chính là bên trong Tổ trạch Vương thị cũng không có bí tịch thân pháp cấp bậc siêu phẩm, tất cả bí tịch thân pháp cũng chỉ là một chút võ học hơi lợi hại một chút.
Bất quá Giang Thạch cũng không kén chọn, tất cả đều lấy đi.
Hắn có được thiên phú ngộ đạo, chỉ cần đem công pháp luyện đến viên mãn, về sau nhất định có thể dung hợp ra thân pháp càng cao thâm đi ra.
Tìm tòi một phen, Giang Thạch lại chất đầy một túi bí tịch lớn.
Trừ những thứ đó ra, hắn lại cướp đoạt các loại vàng bạc châu báu trong Vương thị, ước chừng chứa đầy hai bao lớn.
Đây vẫn là dưới tình huống hắn không có lục soát tỉ mỉ, nếu như tỉ mỉ đi lục soát, phỏng chừng mấy xe ngựa đều không đủ được.
Dù sao đây cũng là bảo khố hơn ngàn năm của Hoành Châu Vương thị!
Hắn muốn dọn hết trong thời gian ngắn, nói dễ vậy sao?
Nhưng lúc này, Giang Thạch cũng đã hoàn toàn thỏa mãn.
Không cần phải tham lam vô độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận