Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 196: Long Tượng Thập Thần Kinh! 4

Trần Huyền Thiên tóc bạc trắng, thân hình to lớn, mặc trường bào tơ lụa tím đỏ, nở nụ cười.
"Vẫn ổn, có chút thành tựu."
Giang Thạch đáp lời.
"Có chút tiến bộ? Không lẽ lại đột phá nữa?"
Trần Huyền Thiên mỉm cười.
"Không dám nói có đột phá gì, chỉ mạnh hơn một chút so với trước."
Giang Thạch nói.
"Ồ?"
Trần Huyền Thiên hứng thú, mắt lóe lên, nhìn Giang Thạch, nói: "Vậy để lão phu thử xem như thế nào? Ngươi yên tâm, lão phu không dùng hết thực lực, chỉ dùng ba phần mười thôi."
"Cũng được!"
Giang Thạch suy nghĩ một chút, gật đầu.
Thật ra hắn cũng rất muốn thử xem thực lực bây giờ của mình đến đâu.
Trần Huyền Thiên, 83 năm trước là Hoán Huyết Đệ Thất Trọng.
83 năm trôi qua, không có lý gì hắn không đạt đến Hoán Huyết Cảnh Viên Mãn.
Trần Huyền Thiên lộ ra nụ cười, giơ lên bàn tay già nua, chậm rãi đẩy ra phía trước, nói: "Vậy ngươi phải cẩn thận, ba phần mười thực lực của ta cũng không dễ đỡ đâu."
Toàn bộ lòng bàn tay của hắn đen dần, như được nhuộm, tự nhiên toát ra một khí thế mạnh mẽ, cả sân đột nhiên thổi lên từng luồng gió xoáy âm trầm.
Giống như đó không phải bàn tay, mà là một quả núi nhỏ khủng bố đột nhiên hóa thành, áp lực kinh khủng vượt sức tưởng tượng.
Ánh mắt Giang Thạch lạnh lùng, chăm chú nhìn bàn tay của Trần Huyền Thiên, không dám chủ quan chút nào, hít sâu một hơi, sáu đầu huyết khí Long Tượng gần như bộc phát ngay lập tức, hóa thành lực lượng nóng rực, trong nháy mắt tuần hoàn khắp người, khiến cả thân thể hắn đột nhiên phình to, mạch máu hằn rõ, lực lượng dâng trào.
Hỗn nguyên thần chưởng!
Cơ thể hắn đột ngột lao tới, vỗ ra một chưởng nhanh như điện.
Rầm!
Một tiếng nổ vang dội, cả sân chấn động dữ dội, như long trời lở đất.
Các kiến trúc bốn phía đột nhiên rung chuyển, vô số gạch ngói nổ tung trong nháy mắt, mặt đất trong phạm vi mười mấy thước lập tức sụp đổ, không đỡ nổi, vô số mảnh vỡ bắn ra bốn phía.
Giống như hai thiên thạch kinh khủng va chạm vào nhau.
Tuy nhiên sau một chưởng này, Giang Thạch đột nhiên thay đổi sắc mặt, lần đầu cảm nhận được cảm giác như đánh vào một quả núi sắt khổng lồ.
Thông thể lay chuyển, khó mà nhúc nhích!!
Không những thế, từ lòng bàn tay đối phương còn bộc phát ra một lực phản chấn cực kỳ khủng khiếp, ào tới người hắn.
Giang Thạch hét lên, song chưởng giao thoa liên tiếp, như biến thành máy dập khủng bố, mang theo vô số tàn ảnh và kình phong, trực tiếp bao trùm lòng bàn tay Hắc Liên Giáo Chủ, công kích dày đặc, tiếng vang long trời lở đất, giống như vô số thiên thạch va chạm.
Hiếm khi có cao thủ đứng yên cho hắn công kích, để hắn kiểm tra lực lượng bản thân, hắn tất nhiên phải hết sức.
Chớp mắt, Giang Thạch liên tiếp đánh ra hàng trăm chưởng.
Thấy vẫn không lay chuyển được Hắc Liên Giáo Chủ, cơ bắp hắn co rút, khí thế bộc phát, lực lượng thậm chí tăng thêm mấy thành so với bây giờ.
"Cự thần cực hạn!"
Rắc!
Quần áo khắp người nổ tung, mạch máu hằn rõ, lực lượng khủng khiếp, cơ bắp, huyết mạch đều chuyển thành màu tím đen, toàn thân lại phình to thêm một vòng so với trước.
Chẳng những lực lượng mà ngay cả khí thế cũng tăng vọt.
Phía Trần Huyền Thiên cuối cùng cũng không nhịn được thay đổi sắc mặt.
Thực tế, từ lúc Giang Thạch liên tiếp công kích vào lòng bàn tay, hắn đã gần như không chịu đựng nổi, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, kinh hãi vô cùng.
Lần đầu tiên, hắn trực tiếp cảm nhận được lực lượng của Trời Sinh Kim Cương chân chính!
Quái vật!
Thật sự là quái vật!
Dù hắn chỉ sử dụng ba phần mười thực lực, nhưng vẫn là không thể tưởng tượng, kết quả bị Giang Thạch công kích liên tiếp, trực tiếp bị chấn động đến khí huyết dâng lên, ám thương nhiều năm trước bắt đầu nứt vỡ, kinh mạch đau nhói.
Lúc này hắn đang cố nén bản thân, không cho mình ho ra máu!
Nếu không nhất định phải phun ra một búng máu tươi.
Nhưng bây giờ, lực lượng của Giang Thạch thậm chí còn tăng thêm mấy thành!
Còn chịu nổi nữa không?
Nếu hắn vẫn sử dụng ba phần mười thực lực, chắn chắn sẽ bị đánh đến bay ngược ra ngoài, ám thương tái phát.
"Đủ rồi!"
Trần Huyền Thiên quát lớn, Hắc Liên Giáo Chủ không thể chịu đựng thêm, bùm một tiếng, lực lượng đột nhiên bộc phát, từ ba phần mười nhảy lên năm phần mười, đánh ra một chưởng đè lên chưởng của Giang Thạch.
Rầm!
Lại một tiếng nổ vang dội, thân thể Trần Huyền Thiên rung chuyển, lùi lại phía sau.
Giang Thạch thì như quả đạn pháo, bay ngược ra ngoài, nặng nề rơi xuống cách đó vài chục thước.
"Lợi hại, thật lợi hại!"
Giang Thạch lộ vẻ kinh ngạc, khóe miệng rỉ máu, cảm nhận cơ thể, xương cốt đau nhói.
Không hổ là lão Giáo chủ!
Hắn bộc phát toàn bộ thực lực, dùng hết lá bài tẩy, vẫn không làm gì được đối phương, thậm chí bị đánh bay ngược ra.
Không ngờ, lúc này sắc mặt Trần Huyền Thiên cũng lúc xanh lúc đỏ, khí huyết dâng lên, máu tươi nhiều lần đã tràn tới cổ họng nhưng bị hắn nuốt xuống.
Nắm tay hắn nắm chặt, mí mắt giật giật, mặt vẫn giả bộ bình tĩnh, thực chất trong lòng đã bị kinh hoàng vô cùng thay thế.
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy mình có vẻ... đã chọn đúng!
Nhưng đồng thời hắn cũng nảy sinh một suy đoán khủng khiếp khác.
Giang Thạch này... thực sự là trời sinh Kim Cương sao?
Sao hắn cảm giác Giang Thạch còn đáng sợ hơn cở trời sinh Kim Cương?
Một thể chất quái dị và kinh khủng hơn?
"Tốt, thật tốt... "
Đôi mắt Trần Huyền Thiên lóe lên, nhìn chằm chằm Giang Thạch.
"Giáo chủ thực lực cao thâm, lực lượng kinh khủng, thuộc hạ khâm phục!"
Giang Thạch lau máu ở khóe miệng, đi từ xa tới, cúi đầu nói.
Thật không hổ là người có thể đã Hoán Huyết Viên Mãn!
Chỉ ba phần mười thực lực đã khiến hắn phải dùng hết đáy hòm, thật đáng sợ!
"Ta già rồi, thật sự già rồi!"
Ánh mắt kinh ngạc của Trần Huyền Thiên vẫn khó kiềm chế, lắc đầu nhẹ, cảm thấy một quát thai chưa từng có dường như đã được mình khám phá ra.
Nếu có thể bồi dưỡng tốt một nhân tài như thế này, Mông Phóng kia lại tính là gì?
Đây mới là thật sự quái thai!
"Giang Thạch, lần trước ta cho ngươi Thiên Ma Tôi Huyết Bí Pháp, ngươi còn tu luyện không?"
Trần Huyền Thiên đột nhiên hỏi.
"Vẫn luyện."
"Tốt, vậy thì được, đến lúc này, ta cũng không giấu ngươi nữa, bí pháp này thực chất liên quan tới một cọc bí mật vô cùng trọng yếu."
Giọng Trần Huyền Thiên nặng trĩu.
"Bí mật?"
"Đúng, bí pháp này có công dụng vô thượng là có thể giao tiếp với Thiên Ma, chỉ là quá trình giao tiếp với Thiên Ma lại tràn đầy rủi ro, cần có ý chí vững vàng và cần thời gian đặc thù, mỗi đến đêm trăng tròn ngày mười năm, là lúc âm khí tràn ngập trời đất, cũng là lúc dễ giao tiếp với Thiên Ma nhất, nếu giao tiếp thành công, được ban cho chân huyết, sẽ có ích lợi khó có thể tưởng tượng."
Trần Huyền Thiên nói.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn coi Giang Thạch là người của mình.
Thậm chí đã tiết lộ cả bí mật trọng yếu nhất trong của Thiên Ma Tôi Huyết Bí Pháp cho Giang Thạch.
"Ồ?"
Đôi mắt Giang Thạch lóe lên.
Giao tiếp với Thiên Ma?
Thiên Ma còn sống?
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận