Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 323: Cực Hạn Của Nhục Thân! 2

“Chuyện gì xảy ra? Cửu Long Phách Ma thể của ta không thể đột phá đến cấp 2? Mỗi lần muốn xông phá cấp 2, lại có cảm giác thân thể sắp sửa sụp đổ?”
Giang Thạch nhíu mày chặt lại.
Cảm giác này giống như lúc trước ở cảnh giới Võ Thánh vậy.
Lúc đó, vì lực lượng của bản thân hắn quá mạnh mẽ, khiến nhục thân không thể chịu đựng nổi, mỗi khi phát huy toàn lực, cơ thể liền xuất hiện tình trạng rách nát, nội phủ bắt đầu trào máu.
“Nhưng ta có thiên phú Kim Cương, lực lượng nhục thân khác hẳn thường nhân, không có lý do dễ dàng đạt đến giới hạn như thế chứ?”
Giang Thạch suy nghĩ, đôi mắt nhìn về phía thiên phú Bách Lượng Long Tượng.
Chỉ thấy lực lượng nhục thân bây giờ của hắn, thế mà đã đạt tới 521 vạn cân!
“Có lẽ thật sự đã đạt đến giới hạn, thiên phú Kim Cương cũng cần dựa vào sự trưởng thành của nhục thân, bây giờ ta mới chỉ ở Hoán huyết cảnh cửu trọng thiên, Hoán huyết cảnh cửu trọng thiên tương ứng với thiên phú Kim Cương chỉ cho phép ta đạt đến lực lượng 521 vạn cân.”
Giang Thạch tự nói.
Nói cách khác.
Nếu thiếu thiên phú Kim Cương gia trì, có lẽ hắn đã sớm xuất hiện tình trạng này.
Hắn suy nghĩ trong lòng, cuối cùng đứng dậy từ trong thùng dược liệu, khắp cơ thể nóng rực, lộ ra thân hình cường tráng hoàn mỹ, những vết thương vừa nãy đã nhanh chóng lành lại, không còn dấu vết.
Hắn lau khô cơ thể, nhanh chóng thay bộ quần áo sạch sẽ.
Nhưng ngay lúc này!
Hắn đột nhiên cảm ứng được điều gì, mắt lạnh lùng, chợt vung cánh tay lên, chắn trước người.
Rầm rầm! !
Vách tường sụp đổ, khí thế gào thét.
Một bóng đen khủng khiếp như tia chớp, chợt xông phá căn phòng, với tốc độ khó tin, hung hãn lao tới chỗ Giang Thạch, lực lượng không rõ kinh khủng bao nhiêu, hung hăng đập vào cánh tay Giang Thạch vừa giơ lên.
Rầm!
Tiếng vang kinh thiên động địa, dữ dội và đáng sợ lan tỏa ra giữa hai người, sóng xung kích mạnh mẽ, kinh hoàng tràn ra bốn hướng tám phương, tức thì phá hủy toàn bộ căn phòng, làm rung động cả mặt đất, phát ra những âm thanh dữ dội, như tiếng nổ lớn vậy.
Thân hình Giang Thạch rung lên, lùi về sau bảy tám thước, ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy bóng đen khủng bố kia sau một chiêu cũng kêu lên một tiếng, cơ thể lộn một cái, rơi ở xa xa, là một hắc y nhân gầy gò, kín mít từ trên xuống dưới, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ xà hình quái dị, đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới đêm tối.
Đặc biệt hơn, trong tay hắn còn cầm một thanh kiếm dài hình xà, đen thui, bốc lên vẻ lạnh lẽo dọa người, chỉ nhìn qua đã có cảm giác cực kỳ quỷ dị, ngờ như có thể nuốt chửng linh hồn người khác vậy.
Sau khi bóng đen rơi xuống đất, không khí lại vang lên tiếng xào xạc, chớp mắt, hai bóng người lao tới từ không xa.
Chiều cao khác nhau, khí thế khác nhau.
Một cái to lớn khỏe mạnh, mặc áo đen, nhưng trên mặt lại đeo một cái mặt nạ hoa lệ hổ hình, dữ tợn và đáng sợ.
Một người khác thì thân hình thấp hơn, đeo một cái mặt nạ gà hình đỏ, ngay giữa trán là mỏ gà, chĩa ra nhọn hoắt.
“Các ngươi là ai? Muốn giết ta?”
Giang Thạch nhướn mày, chăm chú nhìn ba bóng người đột nhiên xuất hiện.
Nhanh chóng cảm nhận được bất thường, liếc nhìn khắp bốn phía.
Chỉ thấy những thủ vệ, thị nữ trong sân lúc nãy bây giờ bắt đầu nằm xuống, không ngoại lệ, tất cả đều đã tắt thở.
“Độc?”
Giọng nói Giang Thạch trầm xuống.
“Trúng độc Vô Tướng Vô Sắc Thiên Cương Địa Sát của ta, dù là Đại La Kim Tiên tới cũng cứu không được ngươi đâu!”
Tên đeo mặt nạ xà hình phát ra tiếng cười lạnh lùng khàn khàn, ngờ như thật sự là một con rắn quỷ dị, khiến không khí xung quanh ngập tràn mùi độc chất cay xè.
“Không được coi thường, Thập Nhị Tướng Thần ra tay, vốn không thể xảy ra sai xót, chỉ cần chặt cái đầu của hắn xuống mới có thể xem như hoàn thành thật sự.”
Tên đeo mặt nạ hổ lạnh lùng nói.
“Để ta!”
Bên cạnh, tên đeo mặt nạ gà hình lạnh giọng, cả người đột nhiên biến mất, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Giang Thạch.
Một bàn tay vồ lấy, lập tức hiện ra hình vuốt nanh gà, cả bàn tay đang dần phình to, đen thùi, hung hãn biến đổi, chớp mắt giống như cái nồi sắt khổng lồ, mang theo lực lượng kinh hoàng, từ trên cao hung hãn cào xuống trán Giang Thạch, kinh khủng và ngang tàng.
Cửu Âm Ma Chưởng!!
Dường như hoàn toàn không để Giang Thạch vào mắt.
Một chiêu liền muốn xé đầu hắn ra.
Tuy nhiên!
Rầm! !
Một tiếng va chạm nặng nề, sóng khí kinh khủng mạnh mẽ tức thì từ trong phòng khuếch tán ra ngoài, ào ào dữ dội, sóng xung kích khổng lồ rung chuyển cả mặt đất.
“Ngươi!”
Đôi mắt tên đeo mặt nạ gà hình co rút lại, nhìn về phía trước mặt, nơi Giang Thạch dùng một tay chắn chắn nắm chặt cổ tay hắn, cảm nhận được một loại cảm giác đau đớn kinh khủng ở cổ tay.
“Chỉ có thế mà cũng muốn giết ta à? Thật là coi thường ta quá đấy!”
Giang Thạch siết chặt cổ tay hắn, ánh mắt âm trầm, nhẹ nhàng vặn một cái.
Rắc!
Sắc mặt tên đeo mặt nạ gà hình biến đổi, lập tức cảm thấy một cảm giác đau nhói dữ dội từ cổ tay truyền đến, khiến cổ tay suýt nữa bị nghiền nát.
Hắn hét lên giận dữ, sau lưng chiếc trường bào đen chợt phất lên, tức thì từ bên trong bay ra vô số mũi kim bạc, dày đặc như tinh tú rơi rụng, lạnh lẽo lấp lánh, không biết có bao nhiêu.
Thập Vạn Bát Thiên Kiếm!
Xì xì xì xì!
Mỗi một mũi kim bay ra, giống như biến thành những thanh kiếm khổng lồ, lực lượng và tốc độ đều vô cùng kinh khủng.
Nhưng Sắc mặt Giang Thạch trầm xuống, đột nhiên gầm lên, cả người phình to nhanh chóng, chớp mắt đã đạt tới cao 3 thước, một tay bóp nát cổ tay tên mặt nạ gà hình khiến hắn kêu thảm thiết, lại chưa kịp phản ứng, Giang Thạch đã vỗ ra một chưởng, cả thân thể tập trung lực lượng cực hạn.
Thập Long Thập Tượng!
Tứ Tuyệt Thiên Sát cấp 2!
Rầm!
Tên mặt nạ gà hình phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như quả đạn pháo, bị Giang Thạch tát bay hàng chục thước, đập mạnh xuống xa xa.
Đồng thời, khắp làn da Giang Thạch cũng đầy những mũi kim bạc, từng mũi xuyên thủng phòng ngự của hắn, đâm vào da thịt.
Mỗi mũi kim đều chứa chất độc thần bí, mang đến cảm giác tê dại kỳ quái.
Nhưng Sắc mặt Giang Thạch âm trầm, cơ thể rung động, bốp một tiếng, tất cả kim châm trên người đồng loạt bắn ra, thân thể phát ra ánh sáng trắng, các chất độc tự động hóa giải, vết thương tự động lành lại.
“Ba tên rác rưởi, đêm hôm khuya khoắt xâm nhập chỗ ở của ta, còn giết chết bao nhiêu thuộc hạ của ta.”
Ngữ điệu Giang Thạch rét buốt, khí thế đáng sợ, từng bước tiến lên, nói:
“Hôm nay các ngươi một tên cũng đừng nghĩ rời khỏi đây.”
Hai cánh tay hắn đang ở trong trạng thái phình to với tốc độ nhìn thấy được, phát ra ánh sáng đen âm u, giống như bị mực thấm vậy, bốc lên khí thế hủy diệt khó tả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận