Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 265: Thiên Phú Phục Chế! Hấp Thụ Biển Lôi! 2

Giang Thạch háo hức mong chờ, đi sang bên cạnh bắt đầu lựa chọn dược liệu.
"Lý Trường Phong, ta không giết ngươi, nhưng ngươi giúp ta hộ pháp, canh giữ bốn phía, chú ý động tĩnh xung quanh, chỉ cần có bất cứ dấu hiệu nào khác thường, phải báo cho ta ngay lập tức."
Giang Thạch nói.
"Vâng, Giang thiếu hiệp yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Lý Trường Phong vội vàng đáp.
...
Bên ngoài gió nổi mây phun.
Tin tức chấn động.
Gần vạn năm uy nghi bề thế, tổ trạch Khổng thị bỗng trở nên tan hoang chỉ trong một ngày, bên trong đổ nát, hoang tàn, như bị quái thú tàn phá qua, kinh khủng không thể nhìn thẳng.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Khúc Châu Thành.
Cho dù là những nhân sĩ giang hồ, hay các thế gia khác, ai nấy cũng kinh ngạc.
Khổng thị, hùng mạnh tới mức nào, đại biểu cho cái gì, không cần nghĩ cũng biết, thế lực có thể vững vàng tồn tại gần vạn năm, từng có thời điểm thống lĩnh toàn bộ thế gia, trở thành thế lực chấp chưởng toàn bộ giang hồ thiên hạ.
Một thế lực như vậy, kinh khủng đến mức nào?
Ngay cả một tên sai vặt của Khổng thị đi ra ngoài, người trong giang hồ cũng phải lấy lễ mà tiếp đón, không dám xem thường chút nào.
Nhưng một thế lực khổng lồ không ai có thể tưởng tượng như vậy, lại chợt sụp đổ, ngoài hai ba cái thi thể, tất cả mọi người đều biến mất.
Điều này làm sao không khiến người ta kinh ngạc?
Trong nháy mắt, nhiều loại suy đoán lập tức lan truyền khắp giang hồ.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất là vào ngày tổ trạch Khổng thị bị công kích, rất nhiều người rõ ràng nghe thấy từ bên trong vang ra tiếng gầm khủng khiếp không giống nhân loại.
Tiếng gầm đó rõ ràng hô to cái tên Giang Thạch!
Giang Thạch!
Hai chữ này, chắn chắn lại một lần nữa chấn động thiên hạ, khiến vô số người kinh hãi.
...
Thời gian trôi qua.
Trong sự kinh ngạc và bàng hoàng vô tận, Bắc Chu nhân cơ hội tràn xuống phương Nam, hùng hậu tiến quân, thiết kỵ dẫm nát đại quan U Châu, chính thức xâm nhập lãnh thổ Đại Huyền vương triều.
Đại Huyền ban đầu đã hỗn loạn, khói lửa ngút trời, lập tức tan vỡ thành nhiều mảnh.
Dân chúng lâm vào hoạn nạn, dân thường lưu lạc mất nhà.
Người chiếm núi xưng vương, không biết bao nhiêu!
Một thời gian, thiên hạ tiến vào giai đoạn hỗn loạn nhất.
Trong sự hỗn loạn vô tận này, Giang Thạch đóng cửa tu luyện trong hẻm núi, nhờ vào sự trợ giúp lượng lớn dược liệu, Hỗn Nguyên Long Tượng Công liên tục đột phá.
...
Bất tr bất giác, một tháng trôi qua.
Trong một gian phòng của hẻm núi.
Giang Thạch cuối cùng cũng mở mắt ra, thở dài nhẹ nhõm, đứng dậy từ trên mặt đất, ánh mắt lóe lên tia sáng rực rỡ.
Một tháng liên tục, thu hoạch to lớn.
Hỗn Nguyên Long Tượng Công từ đệ nhất trọng, một mạch đột phá đến đệ tứ trọng!
Trong cơ thể ẩn chứa lực lượng của Tứ Long Tứ Tượng!
Đại Lực Băng Thiên Chưởng và Huyền Băng Chỉ đều nhập môn.
Trong đó Đại Lực Băng Thiên Chưởng tu luyện đến đệ tam trọng.
Huyền Băng Chỉ bước vào cảnh giới tầng thứ hai.
Hai môn võ học này đều có thi triển ra lực lượng phi thường.
"Đại Lực Băng Thiên Chưởng này tổng cộng có năm tầng cảnh giới, còn thiếu hai tầng là có thể hoàn toàn viên mãn, đến lúc đó sẽ có thể hợp nhất với Hỗn Nguyên Kim Quang Chưởng của ta."
Giang Thạch tự nói.
Đại Lực Băng Thiên Chưởng, là tuyệt học bất truyền của Bắc Chu, cũng là một môn chưởng pháp dùng lực lượng nhục thân để kích phát, nhưng bây giờ chỗ hắn không có nhiều dược liệu tu luyện môn công pháp này.
Nếu không tuyệt đối có thể luyện môn chưởng pháp này đến cảnh giới viên mãn.
Tuy vậy, hắn cũng đã cảm thấy thỏa mãn.
Bế quan một tháng, mặc dù không thể thay máu, nhưng lực lượng của bản thân đã tăng vượt bậc.
Quan trọng hơn, thiên phú tiếp theo cuối cùng cũng được mở khóa.
Tuy nhiên, khi nhìn rõ, Giang Thạch lập tức nhăn mày.
Phục chế!
Có khả năng phục chế cực mạnh đối với các Siêu Phẩm Võ Học, chỉ cần nhìn một lần là có thể lĩnh ngộ, đối với Huyền Cấp Võ Học cũng có xác suất phục chế thành công cực lớn, thiên phú này cùng với sự trưởng thành của túc chủ mà phát triển, túc chủ càng mạnh, phục chế được võ học sẽ càng mạnh!
"Thì ra là phục chế võ học?"
Ánh mắt Giang Thạch chuyển động.
Loại thiên phú này sao có cảm giác hơi tiện tiện.
Như vậy, từ nay về sau hắn sẽ không cần tốn công tốn sức đi tìm võ học nữa.
Chỉ cần nhìn thoáng qua một lần, lập tức thông suốt, học xong toàn bộ.
Một thiên phú như vậy, quả thực ngược đời.
Trên mặt hắn nhanh chóng lộ ra nụ cười, sau đó nhìn sang thiên phú Long Tượng.
Một tháng qua, lực lượng nhục thân mang lại từ thiên phú Long Tượng rõ ràng đã đạt tới 1751800 cân.
"Qua thời gian dài như vậy, Khổng Thiên Nhật, Khổng Tuyết vẫn chưa xuất hiện, hai người đó hẳn là đã chết từ lâu rồi."
Giang Thạch thầm nghĩ, liền đi ra ngoài.
"Giang thiếu hiệp..."
Lý Trường Phong nở nụ cười nịnh nọt, lập tức bước ra đón.
"Đoạn thời gian này có tin tức gì của Khổng Thiên Nhật, Khổng Tuyết không?"
Giang Thạch hỏi.
"Không có!"
Lý Trường Phong đáp.
"Vậy có tin tức gì ở bên ngoài không?"
Giang Thạch hỏi.
"Có! Thiết kỵ Bắc Chu chính thức nam tiến, phá vỡ đại quan U Châu, những nhân sĩ giang hồ Đại Huyền các nơi tự thành lập nghĩa quân, kháng chiến Bắc Chu, liên tiếp chiến đấu với thiết kỵ Bắc Chu, bây giờ thiên hạ hỗn loạn, Đại Huyền đã tan rã hoàn toàn, 18 đạo nghĩa quân xuất hiện, thế lực Bắc Chu chỉ lo tranh đoạt phúc địa, không can thiệp vào chiến tranh thế tục, thế gia Đại Huyền cũng đang thông qua lực lượng ở thế tục kháng chiến Bắc Chu, hiện thiên hạ đã hỗn loạn chưa từng có."
Lý Trường Phong nói.
"Ồ?"
Giang Thạch nhướng mày.
Đại Huyền đã tan rã?
Kết thúc thì kết thúc, dù sao hắn cũng không có tình cảm gì với Đại Huyền.
Từ lần đầu tiên bước ra Chân Võ Quan, hắn đã biết Đại Huyền sớm muộn gì cũng kết thúc, không nói đến áp lực từ Bắc Chu, chỉ riêng mâu thuẫn nội bộ đã vô số kể.
Điều này cũng phù hợp với quy luật diệt vong của các triều đại trước đây.
Nội loạn ngoại xâm, dân chúng đói khổ, ai cũng không thể đảo ngược thế cục!
"Đi thôi, dẫn ta rời khỏi nơi này,"
Giang Thạch nói.
"Vâng, Giang thiếu hiệp."
Lý Trường Phong đáp, dẫn đường phía trước.
Từ hẻm núi này đi ra, đi về hướng Bắc chừng hai mươi dặm, hoàn toàn thoát khỏi hẻm núi. Nhưng vừa mới bước ra khỏi hẻm núi, Giang Thạch liền lộ vẻ kì dị, ngẩng đầu lên, nhìn về phía không trung phía trên.
"Cái thứ gì?"
Chỉ thấy phía trên bầu trời không xa, mây đen cuồn cuộn, sét đánh ầm ầm, không ngừng có những tia chớp dày đặc, từ trên cao hạ xuống, đâm thẳng xuống mặt đất, lách cách vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận