Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 510: Sắc Phong Hắc Liên Thánh Tử! 4

Nhưng!
Ngay khi Giang Thạch và những người khác đang vô tư vô lo, nhanh chóng tăng tu vi lên thì ở tiền tuyến, cuộc chiến giữa Liên Minh Ma Đạo và Tam Thập Lục Liên Minh lại rơi vào thế bất lợi.
Trước đây, Tam Thập Lục Liên Minh đã bị đánh tan, mất đi hơn một nửa lãnh thổ. Nhưng kể từ khi có được sự trợ giúp của Đông Hải Thất Hùng, Tam Thập Lục Liên Minh đã dần dần có xu hướng phản công.
Hơn nữa, còn có những dị tộc dưới đáy biển không ngừng ra tay, xuất quỷ nhập thần khiến cho phía Liên minh Ma đạo trong thời gian này chịu tổn thất nặng nề.
Tình hình chiến sự như vậy truyền về khiến Thiên Ma giáo chủ nổi giận, hắn đập vỡ bàn ngọc, khí tức lạnh lẽo khiến tất cả trưởng lão trong giáo đều kinh hãi.
Chính lúc Thiên Ma giáo chủ đang vô cùng tức giận thì một phong chiến thư bỗng nhiên được đưa đến Thiên Ma tổng đàn.
Người mang chiến thư đến là gia chủ Trác gia của Đông Hải Thất Hùng. Hắn tuyên bố ngưỡng mộ thần uy của Thiên Ma giáo chủ đã lâu, muốn chiến một trận với hắn. Thời gian được ấn định là mười ngày sau ở Vong Tâm Lô.
Khi nhìn thấy chiến thư, Thiên Ma giáo chủ bật cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp đại điện.
"Hay cho một tên Đông Hải Thất Hùng không biết sống chết, dám khiêu chiến với ta, thật đúng là tốt! Lần này ta nhất định sẽ tự tay tiêu diệt các ngươi!"
Thiên Ma giáo chủ lạnh lùng nói, bóp nát chiến thư.
Nhưng các hộ pháp và trưởng lão đều nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
"Giáo chủ, lúc này cẩn thận có bẫy!"
Bạch Mi Tôn Giả lên tiếng khuyên bảo.
"Ta biết."
Thiên Ma giáo chủ lộ ra nụ cười lạnh, nói: "Đông Hải Thất Hùng là cái mặt hàng gì, ta rõ ràng hơn ai hết. Nhưng nếu bọn hắn muốn ám sát ta, thì vẫn còn kém một chút. Ta ăn muối còn nhiều hơn chúng ăn gạo!"
"Giáo chủ cần phải suy nghĩ lại."
Bạch Mi Tôn Giả vẫn là nhịn không được nhắc nhở một câu.
"Đi thông báo cho Giang Thạch, bảo hắn đến gặp ta."
Thiên Ma giáo chủ nói.
"Vâng."
Bạch Mi Tôn Giả bất đắc dĩ gật đầu.
Không lâu sau, Giang Thạch nhận được mệnh lệnh, thở dài một tiếng, kết thúc tu luyện, đi về phía đại điện tổng đàn.
"Hảo tiểu tử, bên cạnh có một vị tuyệt đỉnh đan sư, quả nhiên là tốt. Thực lực của ngươi lại tăng lên."
Thiên Ma giáo chủ lộ ra nụ cười, không nhịn được tán thưởng nói.
Hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra lực lượng to lớn trong cơ thể Giang Thạch.
"Không biết giáo chủ có gì phân phó?"
Giang Thạch chắp tay hỏi.
Thiên Ma giáo chủ bình thản nói:
"Không có gì, gần đây tiền tuyến có một số việc, ta muốn ngươi đi một chuyến."
"Vốn phiền toái này, ta muốn tự mình giải quyết, nhưng đáng tiếc ta vừa mới nhận được chiến thư của Đông Hải Thất Hùng, mấy ngày này tu tâm dưỡng tính, chuyên tâm chuẩn bị chiến đấu, cho nên, phiền toái này cần ngươi giúp ta đi một chuyến."
"Chiến thư của Đông Hải Thất Hùng?" Giang Thạch nhướng mày.
"Đúng vậy, Đông Hải Thất Hùng muốn hẹn ta một trận chiến ở Vong Tâm Lô mười ngày sau." Thiên Ma giáo chủ bình tĩnh nói. "Nếu ngươi có thể thuận lợi giải quyết nhiệm vụ này, cũng có thời gian đi xem cuộc chiến, đối với ngươi mà nói, có thể nhìn thấy cao thủ Niết Bàn Cảnh chúng ta quyết đấu, coi như là một chuyện tốt."
"Được rồi." Giang Thạch suy tư.
Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên có loại cảm giác không ổn. Nhưng vừa nhìn thấy thân hình to lớn như hùng sư của Thiên Ma giáo chủ, lo lắng của hắn lập tức biến mất. Loại nhân vật này, chưa nói tu vi đã đến cảnh giới kinh thiên động địa, chỉ riêng trải nghiệm đã vượt xa so với chính mình. Nếu hắn dám đi, nghĩ đến nhất định là có nắm chắc.
"Xin hỏi giáo chủ, là nhiệm vụ gì?" Giang Thạch hỏi về nhiệm vụ của mình.
"Trên tiền tuyến có một đám Người Đáy Biển xuất hiện, bọn họ giết người vô hình, đi vô tức, làm hại Thánh giáo ta cùng liên minh tổn thất thảm trọng. Các Tôn giả, trưởng lão đều không cách nào tìm ra tung tích của bọn họ, ngay cả một vị Thánh Tử trong giáo đều bị bọn họ giết. Ngươi tự mình đi thử xem đi."
Ánh mắt Thiên Ma giáo chủ nheo lại, lạnh lùng nói. "Tìm được bọn họ về sau, dùng phương thức tàn nhẫn nhất giết chết bọn họ!"
Bên bờ đông Hải, trong rừng rậm đen kịt, mưa gió ầm ầm, gió rít gào, mưa xối xả như thác đổ.
Trong một con đường nhỏ yên tĩnh, một con Long Mã khổng lồ toàn thân đen nhánh, tứ chi đầy lân giáp đang chạy như điên. Thanh âm lộp bộp rung động, tốc độ nhanh như gió, một đường lao đi xa.
Trên lưng Long Mã, một bóng người nằm úp sấp, toàn thân đầy máu, trường bào rách nát, vô cùng chật vật. Sau lưng hắn xuất hiện một dấu thủ ấn màu đen lớn, ẩn chứa kịch độc, xuyên từ sau lưng ra trước ngực, khiến cho toàn thân hắn tím tái.
Giờ phút này, bóng người này đang toàn lực thúc giục Long Mã, vẻ mặt lo lắng, điên cuồng lao đi.
"Giá!"
Giữa tiếng mưa gió ầm ầm, chỉ còn tiếng hét lo lắng của bóng người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận