Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 610: Giang Thạch Bá Khí. 2

Bọn hắn cảm thấy bây giờ đối mặt không phải là một người.
Mà là một con tôn yêu thú viễn cổ!!
Đại điện ngay lập tức rơi vào trạng thái yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Trán và lưng của Tứ đại công tử đều lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ngay cả Bạch Mi Tôn giả trước đây cũng hoàn toàn choáng váng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Giang Thạch..
Rõ ràng cũng không thể ngờ rằng Giang Thạch cũng có hứng thú với vị trí này.
"Giang Thạch, ngươi, ngươi muốn phản bội Giáo chủ?"
Giọng hắn khàn khàn.
Nhưng Giang Thạch vẫn không để ý đến hắn mà tiếp tục nheo mắt, nhe hàm răng trắng, nhìn về phía những gương mặt lạ lẫm trong đám đông, đột nhiên hít nhẹ một hơi khí trước mặt, cười khẽ nói: "Có ý tứ, cách hạ độc này, ừm, đúng là không tệ, nhưng đáng tiếc, kịch độc của các ngươi vô dụng đối với ta."
Lời vừa dứt, sắc mặt của những người lạ mặt trong đám đông lập tức thay đổi.
Tên này đã biết bọn hắn hạ độc?
"Ra tay!"
Nhân mã của Bát công tử, Cửu công tử và Thập tứ công tử đồng loạt gầm lên, trong nháy mắt bay lên, khí tức bùng nổ, thân hình to lớn, như biến thành cự nhân kinh khủng đáng sợ, trực tiếp lao về phía Giang Thạch đang ngồi trên bảo tọa.
Tiên hạ thủ vi cường!
Quản ngươi là Hắc Liên Thánh Tử gì gì đó!
Chỉ cần không phải Niết Bàn Cảnh chân chính thì tuyệt đối không phải không có hy vọng.
Oanh!
Từng luồng hàn quang lóe lên, như mạng nhện dày đặc, trong nháy mắt hung hăng cắt tới phía thân hình Giang Thạch, nhưng Giang Thạch vẫn ngồi đó, không nhúc nhích, mặc cho những luồng hàn quang dày đặc này ập về phía cơ thể hắn, kết quả những luồng hàn quang này rơi vào người hắn, lập tức phát ra những tiếng rít chói tai, tia lửa bắn ra, như vạch vào một tòa thần sơn, không nhúc nhích chút nào.
Giang Thạch nở nụ cười mỉa mai, tiện tay tát một cái, bàn tay to lớn dày nặng lập tức vỗ tan mạng nhện hàn quang dày đặc này, từng thanh kiếm đứt gãy bay tứ tung, sau đó năm ngón tay hắn bấu chặt, lực lượng không gian đã sớm thi triển ra, tiến lên tóm lấy một bóng người phía sau luồng hàn quang.
Bóng người đó vốn ẩn nấp trong hư vô, dựa vào bí pháp tấn công Giang Thạch, nhưng không ngờ một luồng lực lượng kỳ dị trực tiếp tác động lên người, khiến hắn hiện nguyên hình.
"Ngươi!"
Sắc mặt hắn đại biến, vừa muốn giãy dụa, nhưng đã bị Giang Thạch bóp nát đầu, ầm một tiếng, vỡ nát ngay tại chỗ, thi thể không đầu rơi mạnh xuống đất.
Keng!
Ngay lúc này, lại có người nhân cơ hội tấn công, gầm lên một tiếng, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Giang Thạch, tay cầm một cây quải trượng cam vàng, trên đó có hắc quang hiện lên, hai tay xuất hiện vô số ma quang, trực tiếp hung hăng đập xuống một gậy về phía đỉnh đầu Giang Thạch.
"Thiên Ma Phá Long Sát!!"
Tất cả hắc mang trên cây quải trượng đồng đều theo một kích này, đổ ập xuống người Giang Thạch, như một trận mưa hắc mang đen kịt.
Tuy nhiên Giang Thạch chỉ cười nhẹ, trở tay nắm lấy..
Keng!
Tiếng động vang lên, quải trượng đồng thau thế tới hung hăng cứ như vậy bị Giang Thạch trực tiếp nắm chặt trong tay, tất cả hắc mang giáng xuống khi chạm vào cơ thể Giang Thạch đều tự động tan biến.
Hoàn toàn không có tác dụng gì.
Chủ nhân của quải trượng đồng cũng giống như tên vừa rồi, thần sắc kinh biến, lộ ra vẻ sợ hãi, trong nháy mắt lạnh từ đầu đến chân.
Không tốt!
Hắn muốn lùi lại theo bản năng.
Nhưng khoảnh khắc Giang Thạch bắt được quải trượng đồng thau, bàn tay kia đã sớm vỗ tới trong nháy mắt, bàn tay trắng nõn hữu lực vững vàng rơi vào trên người đối phương.
‘’Oanh’’ một tiếng, lực lượng khủng bố thoáng cái bao phủ toàn bộ tứ chi bách hài của đối phương, trong khoảnh khắc để cho toàn bộ xương cốt gan mạch trong người hắn nát bấy, sắc mặt tuyệt vọng, thân thể run rẩy, cả người giống như bọt biển làm vậy, ngay lập tức bạo liệt ở trước mặt Giang Thạch.
Từng mảng máu tươi đỏ thẫm bắn tung tóe vào trong điện, nhưng không có một giọt nào rơi vào trên người Giang Thạch.
Giang Thạch chậm rãi đứng lên từ trên bảo tọa giáo chủ, trong tay quải trượng đồng thau chuyển động, nhìn qua những người còn lại.
‘’Còn tưởng rằng đám cao thủ hải ngoại các ngươi có bao nhiêu lợi hại, theo ta thấy, bất quá là một đám phế vật!’’
Vù vù vù vù!
Quải trượng đồng thau trong tay hắn phát ra tiếng rít chói tai, Giang Thạch bước đi ra ngoài, côn ảnh chớp lóe liên tục, một gậy một người, đầu óc nổ tung, vô cùng chính xác, nhanh chóng quét qua dám người còn lại.
Từng tên cao thủ sắc mặt biến đổi, gầm lên giận dữ, dưới công kích dày đặc của Giang Thạch, bọn hắn cố gắng hết sức chống đỡ, nhưng không có tác dụng gì, từng bóng người như quả trứng, liên tục nổ tung, huyết nhục văng tung tóe.
Điều đáng sợ hơn là sau khi bọn hắn lao ra, bọn hắn đột nhiên cảm thấy một luồng lực lượng vô cùng quỷ dị tỏa ra từ người Giang Thạch, khóa chặt tứ phương, phong tỏa không gian, khiến kình lực trên người bọn hắn nhanh chóng biến mất, từng người như đều biến thành người bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận