Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 259: Gặp Lại Triệu Hậu Tài! 2

Con mắt Triệu Phi Yến bất thình lình trợn to, đơn giản là không thể tin được, lời trong miệng chưa nói hết, đã bị Triệu Hậu Tài che miệng nhanh như tia chớp, lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng lôi Triệu Phi Yến lùi về phía sau.
Ngọa tào!
Giang Thạch!
Thật đúng là trời đánh!
Lại thật sự đụng phải hắn?
Còn có thiên lý hay không a?
"Ừm?"
Phía này vừa có động tĩnh, Giang Thạch đang ngồi trên xe ngựa suy tư đột nhiên sinh ra cảm ứng, đôi mắt lạnh lùng, trực tiếp quay đầu quét về phía sau, lập tức mắt sáng lên.
"Ồ, thế nhưng là Triệu tiền bối!"
Hắn nhẹ nhàng kéo cương ngựa, dừng con tuấn mã lại, lộ nụ cười vui vẻ.
Triệu Hậu Tài và đồ đệ bên cạnh đều kêu khóc thảm thiết trong lòng, khóc không ra nước mắt.
Ngọa tào!
Biết là hôm nay có chuyện không ổn rồi!
Thế mà thực sự có thể đụng phải tên sát tinh này!
Lão thiên khốn kiếp, mẹ nó ngươi đang đùa bỡn với bọn ta hả?
"Giang... Giang... thiếu hiệp?"
Triệu Hậu Tài kêu rên.
"Triệu tiền bối, ta có một số chuyện muốn hỏi, có thể lên xe ngựa nói chuyện?"
Giang Thạch cười mở miệng.
"Không lên có được không?"
Triệu Hậu Tài nịnh nọt.
"Tiền bối... không cho ta mặt mũi?"
Giang Thạch nhướng mày.
"Không, không, ta lên ngay."
Triệu Hậu Tài khổ sở, lập tức đi tới chiếc xe ngựa, đồ đệ nữ nhi bên cạnh cũng đều trầm mặc trong lòng, một mảnh nghiệt cảnh.
Bọn họ hiểu được rồi, vì sao Triệu Hậu tài cứ khăng khăng muốn ra khơi?
Thiên lý nan dung a...!
Sao mỗi lần ra ngoài đều có thể gặp tên sát tinh này!
Nẹ nó bây giờ ngoài con đường ra khơi này, e là thật không còn cách nào khác.
Giang Thạch thúc ngựa đi tiếp về phía trước, bình thản hỏi, "Triệu tiền bối có biết tổ trạch Khổng thị ở đâu không? Ta mới tới nơi này, tìm mấy vòng vẫn không thấy, thật khiến người ta khó chịu."
"Ngươi... ngươi tìm tổ trạch Khổng thị làm gì?"
Triệu Hậu Tài giật mình hoảng hốt nói.
"Còn có thể làm gì? Tặng bọn hắn một phần lễ vật thôi!"
Giang Thạch mở miệng.
Triệu Hậu Tài run lẩy bẩy, mặc dù không biết lễ vật này là gì, nhưng vẫn cảm thấy có chút không đúng, dưới sự cưỡng ép của Giang Thạch, chỉ đành ngoan ngoãn chỉ đường tiếp tục hướng phía trước.
Trong trà lâu, Lão Hoàng nói liên miên khô cả cổ, may mắn dừng nghỉ một chút, cầm lấy chén trà bên cạnh uống một ngụm, nhưng đột nhiên con ngươi co rút lại, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sợ đến run bần bật, suýt nữa làm rơi ly trà.
"Giang... Giang Thạch, đó là Giang Thạch!"
Hắn thốt lên.
Cái gì?
Giang Thạch?
Những khách nhân trong trà lâu đều ồn ào, quay đầu nhìn lại.
Chỉ là lúc bọn họ quay đầu lại, trên đường phố đã không còn bóng dáng.
Xe ngựa tám rẽ bảy quẹo, dưới sự chỉ dẫn của Triệu Hậu Tài, dần dần tới một chỗ trang viên tường đỏ liễu xanh, toàn bộ trang viên có vẻ vô cùng cổ kính, cổ phong cổ vị, như chứa đựng cảm giác tang thương trải qua năm tháng.
Khác với trang viên của những nhà giàu mới nổi kia.
Từ bên ngoài nhìn vào, trang viên này này đem lại cảm giác xa hoa điệu thấp.
Ở đại môn trang viên hai tên mặc trường bào đỏ đặc trưng của Khổng thị đứng gác.
"Giang tiểu hiệp, đây... đây chính là tổ trạch Khổng thị, lão phu... lão phu có thể đi rồi chứ?"
Triệu Hậu Tài âm thầm kêu khổ, cúi đầu che mặt, mở miệng nói, sợ đối phương nhìn thấy khuôn mặt mình.
Tội lỗi tội lỗi.
Giang Thạch thật sự dám chủ động xông vào tổ trạch Khổng thị?
Ai mà không biết địa vị và lực lượng của Khổng thị ở Khúc Châu, giết hắn vạn lần cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.
"Ra đây là tổ trạch Khổng thị."
Giang Thạch ngẩng đầu lên, tự nói trong miệng.
Hai tên đệ tử Khổng thị canh cửa cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
"Ngươi là ai? Sao lại dừng ở đây? Nhanh chóng rời khỏi!"
Trong số đó có một người lên tiếng rống to.
"Triệu tiền bối, ngươi thật là phúc tinh của ta, liên tục giúp đỡ ta không ít lần, không bằng lần này ngươi đừng đi trước, đợi ta quét sạch tổ trạch Khổng thị, bảo vật bên trong để ngươi chọn mười món bất kỳ, thế nào?"
Giang Thạch lên tiếng.
"Không không, Giang thiếu hiệp quá khách khí, lão phu không dám, lão phu vẫn là chuồn thôi, a ý là lão phu đau bụng, lão phu phải đi gặp lang y..."
Triệu Hậu Tài che mặt, đột nhiên rên rỉ, vội vàng xuống xe ngựa, vẫy gọi đồ đệ và nữ nhi, bắt đầu chuồn, lúc đi, đùi chuột đều kém chút bị chuột rút.
Vừa nãy hắn có nghe lầm không?
Giang Thạch muốn làm gì?
Muốn quét sạch tổ trạch Khổng thị?
Những lời này khiến hắn tán loạn hết cả hồn phách, nào còn dám dừng chân lại?
"Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Tìm chết!"
Hai tên đệ tử gác cổng Khổng thị thay đổi sắc mặt, tức giận mở miệng, không suy nghĩ, thân thể nhanh chóng lao tới.
Rầm! Rầm!
Tiếng nổ vang lên, hai gã đệ tử Khổng thị mặc trường bào đỏ lập tức bay ngược ra ngoài với tốc độ nhanh hơn, đâm xuyên qua đại môn, rơi xuống cách đó hàng chục thước.
"Triệu tiền bối, thật sự không suy nghĩ lại sao? Bên trong tổ trạch Khổng thị trân bảo vô số, cho phép ngươi chọn mười món, đủ ngươi ăn cả đời không hết."
Giang Thạch quay đầu gọi với theo.
Triệu Hậu Tài che mặt, chạy càng nhanh hơn.
Bên cạnh đồ đệ và nữ nhi cũng đều như vậy.
Trên đường phố náo động lên, một đám đều ánh mắt kinh ngạc nhanh chóng tập trung về phía Giang Thạch.
Giang Thạch cau mày, không quan tâm nữa, đứng lên từ trên xe ngựa, thân thể lóe một cái, tức khắc xâm nhập vào bên trong tổ trạch Khổng thị.
Chỉ là điều khiến hắn thắc mắc là, bên trong Khổng thị im ắng khó tả, ngoài hai bóng người lúc nãy, những người khác ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Theo lý mà nói, động tĩnh lớn như vậy, cao thủ bên trong đã sớm bị kinh động.
Nhưng trên đường tiến vào, thế mà không một ai ngăn cản hắn.
Tổ trạch Khổng thị rộng lớn như đã sớm nhận được tin tức sơ tán vậy.
"Chạy rồi?"
Sắc mặt Giang Thạch âm trầm, cực kỳ bất mãn, lập tức hướng về phía sâu trong tổ trạch Khổng thị mà xông tới.
Lúc này.
Bên trong tổ trạch.
Trong một cung điện tối tăm.
Không khí đè nén.
Gia chủ Khổng thị Khổng Phục Thiên ngồi trên vị trí chủ vị, sắc mặt âm u, bất động, đôi mắt quét nhìn bên trong đại điện.
Chỉ thấy bên trong đại điện đã không còn vinh quang ngày xưa, chỉ còn lại sáu người thưa thớt.
"Các vị, bây giờ Khổng thị ta gặp đại tai chưa từng có, nếu không ngoài ý muốn, động tĩnh vừa rồi, chính là Giang Thạch xông tới, bây giờ ta cần các vị cùng ta liên thủ, diệt trừ Giang Thạch, cái gọi là ngàn ngày luyện binh, dùng trong một khắc, Khổng thị ta cung phụng các vị đã lâu, cũng đến lúc để các vị phát huy lực lượng rồi."
Khổng Phục Thiên mở miệng nói.
Trong cung điện chỉ còn sáu người, trong đó có năm người cau chặt mày.
Bọn họ đều là cung phụng của Khổng thị.
Bây giờ Khổng thị đã tẩu tán hết, chỉ còn lại Gia chủ và một tên trưởng lão.
Ngoài ra còn có năm tên cung phụng bọn họ.
Rõ ràng là coi bọn họ như bia đỡ đạn!
Mặc dù bọn hắn không biết vì sao Khổng Phục Thiên không chạy trốn, nhưng bây giờ bọn họ cũng không muốn chết oan chết uổng ở nơi này.
"Khổng Gia chủ quá khách khí, chúng ta tất nhiên sẽ liên thủ với ngài chống lại Giang Thạch."
"không sai, Khổng gia chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cùng tiến cùng lui với ngài!"
Năm người nở nụ cười gượng.
"Phiền phức các vị rồi."
Khổng Phục Thiên ngữ điệu âm trầm, ấn tay về phía một cơ quan bên cạnh.
Đám người trong điện đều thay đổi sắc mặt, cảm nhận được bất thường.
Khoảnh khắc tiếp theo, một đại trận kinh khủng vô hình xuất hiện, huyết quang bao phủ, khí thế đáng sợ, giống như cối xay vô hình nghiền qua thân thể của bọn họ, lấy đi toàn bộ khí huyết.
-A!
Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Toàn bộ khí huyết của đám người đều đang nhanh chóng tuôn về phía Khổng Phục Thiên, chớp mắt trong đại điện chỉ còn vài bộ da người khô héo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận