Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 85: Trực Tiếp Bóp Chết!

-Có chút ý tứ, nhiều ngày như vậy, người này thật đúng là có thể trốn.
Trên một nóc nhà cách đó không xa, một tên lão giả thân mặc trường bào tuyết trắng, thân hình thấp béo, vẻ mặt cười như không cười, đang nhìn về hướng khách điếm.
-Giết truyền nhân Trương thị ta, lại đồng thời đắc tội Long thị, đáng giết!
Lão giả cao gầy lạnh lùng mở miệng.
"Ừ, dù sao hắn cũng chỉ có một con đường chết, không bằng trực tiếp đem hắn bắt sống, đưa cho Long thị, còn có thể được một cái ân tình từ Long thị, ngày sau tranh đoạt thiên hạ, có lẽ cũng có thể được Long thị tương trợ."
Lão giả mập mạp mở miệng nói.
Dù sao Trương thị bọn họ chỉ chết hai tộc nhân bình thường mà thôi, chỉ cần bắt được Giang Thạch là mặt mũi Trương thị bọn họ tổn thất tự nhiên cũng sẽ được vãn hồi.
Về phần xử trí Giang Thạch như thế nào, là chuyện của bọn họ.
-Có thể!
Lão giả cao gầy lạnh lùng nói.
-Đi thôi!
Lão giả mập mạp cười nói.
Xoẹt! Xoẹt!
Hai người nhanh chóng di động, để lại vô số tàn ảnh, biến mất ngay tại chỗ, sau một khắc đã mang theo vô số tàn ảnh, xuyên qua đám người, trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài khách điếm, vô cùng đột ngột.
Tất cả mọi người sợ tới mức biến sắc.
Rất nhiều quân sĩ thiếu chút nữa bắn tên.
-Người nào?
Vương Bằng tướng quân mở miệng quát to.
-Giang Thạch này, chúng ta muốn.
Lão giả mập mạp quay đầu mỉm cười, nhìn về phía Vương Bằng.
-Ngươi là ai? Dám cướp người với Phong Châu quân?
Vương Bằng quát hỏi, trong lòng lại là cảnh giác mười phần.
Tốc độ của đối phương quá nhanh, đột nhiên xuất hiện, tuyệt đối là cao thủ cấp Võ Thánh.
Mặc dù bọn họ bên này nhân số đông đảo, nhưng cũng phải đề phòng đối phương đột nhiên xuất thủ, bắt giặc trước bắt vua.
-Tướng quân, mặc trường bào trắng như tuyết, bọn họ... hơn phân nửa là người của Trương thị.
Bên cạnh có một người sắc mặt biến ảo, nói nhỏ ở bên tai Vương Bằng.
Vương Bằng biến sắc, lần nữa nhìn về phía tổ hai người một béo một gầy.
-Vương tướng quân, được chưa?
Lão giả mập mạp cười nói.
Vương Bằng nặn ra nụ cười, chắp tay nói: "Dễ nói dễ nói, nếu hai vị tiền bối nguyện ý ra tay, tiểu tướng tự nhiên không nói hai lời, thỉnh tiền bối.
Hắn lùi về phía sau, một câu nói nhảm cũng không dám nhiều lời.
-Ừ.
Lão giả mập mạp hài lòng gật đầu, lần nữa xoay người nhìn về phía khách điếm, liếc nhau cùng lão giả cao gầy bên cạnh, cười nói: "Đi vào đi.’’
Xoẹt! Xoẹt!
Thân pháp của bọn họ nhanh như gió, mang theo tầng tầng tàn ảnh, trong nháy mắt đã lao thẳng vào bên trong khách điếm, tốc độ không thể nói là không nhanh, làm cho tất cả quân sĩ cùng nhân sĩ giang hồ xung quanh đều mí mắt nhảy dựng, trong lòng thầm kinh hãi.
Không hổ là cao thủ của đại thế gia danh truyền thiên cổ!
Chỉ cần biết mạnh là được rồi.
Tuy nhiên!
Bùm!
Rất nhanh một đạo tiếng nổ truyền ra, vô cùng đột ngột, đinh tai nhức óc.
Cơ hồ ngay tại thời điểm hai tên lão giả vừa mới bổ nhào vào, lão giả thân hình cao gầy trong đó liền lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi hung hăng bay ngược ra ngoài, quả thực giống như là bị đạn pháo đánh qua đồng dạng.
Hắn cuồng phun máu loãng, phát ra tiếng rống giận, xương cốt trên người gãy lìa, đâm thủng cơ bắp, thân hình hung hăng nện ở trong đám người, rõ ràng là bị người ta sinh sinh đánh bay.
Đông đảo Phong Châu quân nhao nhao phát ra hô to, vội vàng nhanh chóng né tránh.
Nhưng vẫn bị lão giả cao gầy kia hung hăng đập trúng, tại chỗ đâm chết ba bốn người.
Lão giả cao gầy vô cùng thê thảm, sau khi nện trên mặt đất, ngay sau đó lại lấy một loại tốc độ cực kỳ đáng sợ nhanh chóng vặn người mà lên, sắc mặt trắng bệch, lửa giận trong mắt thiêu đốt hừng hực, quả thực không thể tin được.
Bọn họ vừa mới nhào vào phòng bếp, Giang Thạch liền tát ra một cái, để cho hắn không có bất kỳ không gian phản ứng nào liền trực tiếp bay ra ngoài.
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
-Tử Dương Huyền Cương!
Hắn vừa vặn xoay người đứng lên, liền rống giận một tiếng, thân hình lộp bộp rung động, thương thế không chỉ đang khôi phục bằng một loại tốc độ kinh người mắt thường cũng có thể thấy được, đồng thời làn da trên người cũng bắt đầu nhanh chóng đỏ lên, nóng lên, ngàn vạn lỗ chân lông trên người đồng thời phun khí lưu ra ngoài, trong nháy mắt thân thể đã lớn hơn một vòng.
Bùm!
Bàn chân hắn đạp nát mặt đất, lần nữa cuồng vọt vào bên trong khách điếm.
Bị Giang Thạch tát một cái đã bay đi ra, hắn khẩn cấp muốn xông vào bên trong lần nữa, bởi vậy không chút nghĩ ngợi đã vận dụng siêu phẩm võ học!
Bên trong nhà bếp.
Giang Thạch vẻ mặt phiền não, nguyên bản đang vui vẻ hưởng dụng mỹ thực, kết quả trong lúc bất chợt có lão già người không ra người, quỷ không ra quỷnhào tới, vừa lên đã nhảy nhót không ngừng ở trước mặt hắn, lúc này hắn mới không chút do dự tát ra một cái.
Mà sau khi quạt bay lão giả khô gầy, lão giả mập mạp dĩ nhiên còn không biết tiến thối, còn rống to một tiếng, tiếp tục đánh tới hướng chính mình.
Trong lòng Giang Thạch hoàn toàn nổi giận, thân hình nhỏ gầy đột nhiên vọt theo sát vị trí của lão giả mập lùn kia, nhanh đến mức không khí trực tiếp sinh ra tiếng nổ âm thanh, năm ngón tay gập tay thành trảo, đi lên đã hung hăng chộp tới mặt của lão giả mập mạp kia.
-Các ngươi có biết hay không, ta ghét nhất có người quấy rầy ta lúc ăn cơm!
Lão giả mập lùn kia kinh hãi trong lòng, lông tơ dựng đứng, cơ hồ tại khoảnh khắc đồng bạn bị một cái tát tát bay, liền nhanh theo vận dụng siêu phẩm võ học 【 Tử Dương Huyền Cương 】, song chưởng vỗ đến cùng một chỗ.
Thiên địa lương tâm, hắn vận dụng Tử Dương Huyền Cương hoàn toàn là bị động phòng ngự theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Bởi vì Giang Thạch biểu hiện quá đáng sợ, một cái tát liền tát bay đồng bạn của hắn, để hắn không thể không thi triển siêu phẩm võ học.
Nhưng mà hắn vừa vận chuyển siêu phẩm võ học, rơi ở trong mắt Giang Thạch lại là biến thành dấu hiệu hắn có ý đồ tiếp tục động thủ.
Bùm!
Năm ngón tay cực nhanh chộp tới, đột phá tất cả cương khí, kình lực ở bên ngoài, thanh âm nổ vang, lực lượng kinh khủng không biết đã đạt lớn bao nhiêu cân.
Cơ hồ một cái đối mặt, bàn tay lớn này liền chấn bay song chưởng phòng ngự của lão giả mập lùn, giống như một cái cự thủ của yêu thú đồng dạng, một trảo chộp ở trên mặt của hắn.
-Không!
Trong miệng lão già mập mạp phát ra từng đợt tiếng kêu thảm thiết thê lương, cảm giác được toàn bộ khuôn mặt đã vỡ vụn trong nháy mắt.
Toàn bộ khuôn mặt đều là máu thịt mơ hồ, máu tươi bắn tung tóe.
-Tiểu bối đi chết đi!
Đúng lúc này, cửa phòng bếp lại bị đụng nát.
Lão giả cao gầy lúc trước rống giận một tiếng, quanh thân đã lớn hơn một vòng, tử quang đằng đằng, khí tức khủng bố, giống như là hóa thành một đầu cự thú, một quyền hung hăng đánh tới Giang Thạch.
Giang Thạch lộ ra vẻ tức giận, không chút nghĩ ngợi, cầm lấy thân thể của lão giả mập lùn, trực tiếp dùng sức huy động, hung hăng đập tới hướng của lão giả cao gầy kia.
Lực lượng của hắn vừa mới có đại đột phá, đột nhiên vung một vòng, quả thực giống như là đem thân thể của lão giả mập lùn coi thành vũ khí, hung hăng nện ở trên thân thể của lão giả cao gầy.
Răng rắc!
Bùm!
Lại là một tiếng trầm đục thật lớn truyền ra, máu thịt bắn tung tóe, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Thân hình lão giả cao gầy lần nữa giống như đạn pháo, bị hung hăng đập bay ra ngoài, bay hướng bên ngoài.
Lão giả mập mạp lại thê thảm cực kỳ, kêu khàn cả giọng, thiếu chút nữa đau ngất đi.
Hắn là bị Giang Thạch chụp lấy xương mặt mà đập về phía lão giả cao gầy, lực lượng hai người phản chấn vào nhau, khiến cho xương mặt của hắn bị ngón tay của Giang Thạch móc xuyên.
Toàn bộ khuôn mặt đều đã máu tươi đầm đìa, máu loãng tựa như không cần tiền mà chảy ra, còn có chất lỏng màu trắng đang rỉ ra, dữ tợn đáng sợ, máu tanh một mảnh.
Mặc dù năng lực khôi phục của Trương thị bọn họ nổi danh là kinh khủng, nhưng thoáng cái toàn bộ khuôn mặt đã bị người ta bóp không thành hình , cũng khiến cho hắn đánh mất chiến lực ngay tại chỗ.
Phía sau xương mặt là mô não.
Xương mặt bị bóp nát, ngay cả mô não cũng chảy xuôi ra.
-Mẹ nó, thật là tiện nhân!
Toàn thân Giang Thạch bị máu tươi bắn tung tóe, nhìn xương mặt còn lưu lại trên ngón tay, trực tiếp chán ghét ném qua một bên, vung vung tay, một cước hung hăng giẫm lên đầu lão giả mập lùn, tại chỗ đem đầu của hắn giẫm bẹp hoàn toàn.
-Ăn ngon một bữa cơm cũng có thể dẫn đến một đám ruồi bọ!
Hắn đạp chết lão giả mập lùn, nhìn cũng không nhìn thi thể của lão giả, trực tiếp đi ra phòng bếp, đi về hướng khu vực lầu hai, xách bao bọc trên giường, lấy ra lang nha bổng thô to, liền đi ra ngoài.
Giờ này khắc này, không cần nghĩ cũng biết nhất định là kẻ thù đuổi tới.
Thậm chí lúc trước ăn cơm, hắn còn nghe được bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng vó ngựa lao nhanh, dày đặc dồn dập, nhân số đông đảo, nhất định là Phong Châu quân đã vây tới.
Hắn vốn định rời đi trong vô thanh vô tức, thế nhưng ai ngờ thanh danh quá thịnh, xuống lầu mấy bước đã có người nhận ra.
Ngay lúc này.
Sau khi lão giả cao gầy bị Giang Thạch hung hăng đập bay ra ngoài, đụng vào đám người, lại lần nữa đụng chết vài tên quân sĩ, bản thân hắn cũng điên cuồng phun máu loãng, xương cốt toàn thân lại lần nữa gãy không ít.
Hắn lại nhanh chóng vặn người đứng lên một lần nữa, sắc mặt trắng bệch, vừa giận vừa sợ, trong con ngươi đều là lửa giận hừng hực cùng không thể tưởng tượng nổi.
Hắn là Võ Thánh thang thứ hai viên mãn, tự thân còn có huyết mạch thế gia trong người, liền tương đương với Võ Thánh thang thứ ba sơ kỳ bình thường, hơn nữa còn thi triển 【 siêu phẩm võ học 】, thực lực trực tiếp tăng gấp đôi, trong thời gian ngắn ngủi đã đạt tới chiến lực của cảnh giới Võ Thánh thang thứ ba hậu kỳ.
Kết quả dưới tình huống này vẫn bị trực tiếp đập ra ngoài.
Điều này quả thực làm cho hắn hoài nghi nhân sinh.
Thiếu niên kia là quái vật?
Hay là nói hắn cũng là người của thế gia?
Chỉ có thực lực của người thế gia, mới có thể dùng phương thức cực kỳ không hợp lý mà tính toán thực lực của Giang Thạch.
-Bắn tên, mau bắn tên!
Khoảnh khắc lão giả cao gầy bật dậy, liền cuồng loạn mở miệng rống to.
Tất cả quân sĩ bên cạnh đều sợ đến run rẩy, có không ít quân sĩ cầm không vững, tên lửa trong tay đã nhanh chóng bắn về phía tửu lâu.
Mũi tên đầu tiên bắn ra, giống như dẫn phát phản ứng dây chuyền đồng dạng, tất cả quân sĩ còn lại cũng đều không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng buông dây cung theo sau.
Trong nháy mắt vạn tiễn cùng bắn, ánh lửa rực rỡ, tất cả đều hung hăng rơi về phía khách điếm.
Toàn bộ khách điếm bị tên lửa bao vây trong nháy mắt, trực tiếp dấy lên đại hỏa hừng hực.
Chưởng quầy liên tục kêu rên, né tránh không kịp, tại chỗ đã bị bắn chết.
Mà lúc này, Giang Thạch vừa mới lấy Lang Nha Bổng, liền nhìn thấy toàn bộ khách điếm đã dấy lên đại hỏa, càng là có không ít mũi tên bắn xuyên qua vách tường, rơi vào trong đại sảnh khách điếm.
Hắn biến sắc, vội vàng nhanh chóng đi tới cửa sổ, thò đầu nhìn lại, chỉ thấy khu vực sau cửa sổ cũng có một lượng lớn tên lửa, kín mít, bao phủ toàn bộ khách điếm.
Mà ngựa của hắn vốn bị hắn buộc ở hậu viện khách điếm, giờ phút này đang phát ra một tiếng hí vang kinh hoảng, đang nhảy nhót lung tung, sắp có lo lắng về tính mạng.
-Mẹ kiếp!
Giang Thạch giận dữ, cầm theo lang nha bổng, trực tiếp nhảy tung người ra từ phía sau cửa sổ, nhanh chóng đánh tới hướng hậu viện.
Đối với những tên lửa này, hắn cũng không thèm liếc mắt một cái, giờ phút này một lòng một dạ đều nằm ở trên việc cứu vớt chiến mã.
Từng cây hỏa tiễn rơi vào trên người hắn, phát ra âm thanh leng keng, rất nhanh đã đốt cháy quần áo trên người của hắn, nhưng vừa mới cháy đã bị hắn trực tiếp thổi tắt.
Bây giờ hắn ở dưới sự gia trì của Xích Dương Thần Công tầng thứ ba, lực lượng trực tiếp đạt tới tình trạng hơn bảy vạn cân, toàn lực thổi một ngụm, liền tương đương với cuồng phong cuốn qua, không có bất kỳ ngọn lửa nào có thể cháy lên ở trên người hắn.
Rất nhanh hắn đã vọt tới chuồng ngựa, không chút nghĩ ngợi, một tay xách ngựa lên, giống như đang xách một món đồ chơi đồng dạng, thân thể đỉnh lấy ngàn vạn mũi hỏa tiễn nhanh chóng phóng đi ra bên ngoài.
-Con mẹ nó, tất cả dừng tay cho ta!
Giang Thạch mở miệng rống to, thanh âm lớn như sấm sét.
Bùm!
Xông qua, trực tiếp dùng thân thể đâm thủng vách tường, chấn động đến mảnh tường bay tứ tung, từng mũi tên và vào trên người hắn kêu leng keng, bay ngược ra ngoài.
Ngựa trong tay hắn sợ tới mức hí vang liên tục, dưới hỏa tiễn dày đặc, cuối cùng không thể hoàn toàn may mắn thoát khỏi, vẫn bị một ít mũi tên bắn ở trên người, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Giang Thạch giận tím mặt, rốt cuộc không kiềm chế được sát khí, mang theo con ngựa này liền tiếp tục về hướng khu vực an toàn.
Mà đúng lúc này.
Khu vực phía sau đông đảo quân sĩ đột nhiên lại truyền đến từng đợt tiếng nổ vang trầm trọng, rung động ầm ầm, đường phố chấn động cũng bắt đầu run rẩy, giống như có một con cự thú vô cùng khủng bố đang thong thả đi tới, tràn ngập một cỗ khí tức huyết sát cùng trầm trọng khó tả.
Tất cả nhân sĩ giang hồ đều biến sắc, bộ mặt trắng bệch, sợ tới mức run lẩy bẩy, nhanh chóng lui về phía sau, tóc gáy trên người đều dựng thẳng lên.
-Thiết Tu La!
-Viên tổng binh đem Thiết Tu La áp đáy hòm của hắn lái tới đây!
"Tám trăm Thiết Tu La, năm đó cùng Viên tổng binh đi theo U Châu đại đô đốc Mông Phóng, ngựa đạp giang hồ, không ai có thể địch a!"
-Đó chính là ác mộng trong giang hồ [Thiết Tu La]?
Bùm! Bùm! Bùm!
Chỉ thấy từng đội binh sĩ mặc thiết giáp nghiêm mật, vũ trang sâm nghiêm, bóng người khủng bố, thân hình cao lớn từng bước một đi ra từ trong đường phố, xếp thành từng trận hình nghiêm mật, tiếng bước chân đều nhịp, thùng thùng rung động, chấn động toàn bộ mặt đất đường phố đều đang run rẩy.
Những trọng binh này khác với trọng binh bình thường.
Bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh, thấp nhất đều là cảnh giới Nhập Kình quan thứ chín, phổ biến đều ở Nhập Kình quan thứ mười trở lên, thiết giáp mặc trên người cũng không phải thiết giáp bình thường, mà là dùng huyền thiết tinh dung hợp với một ít Tinh Thần Vẫn Thiết đúc thành.
Mỗi một bộ giáp trụ nặng tới hơn bốn trăm cân, mặt trên được trận pháp đại sư khắc xuống trận văn thần bí, lực phòng ngự của mỗi một kiện giáp trụ đều tăng lên rất nhiều.
Có thể ngạnh kháng trọng kích của Võ Thánh mà không chết.
Những giáp trụ này vốn là vật của triều đình, chính là do Đại Huyền hoàng triều dốc lực lượng toàn quốc đúc xuống trong những năm huy hoàng nhất, năm đó tổng cộng tạo ra được hơn bốn vạn kiện thiết giáp như thế, sau đó phân phong cho công thần, ban thưởng ra ngoài không ít.
Tổ phụ của Viên Khai Thái chính là đại tướng nhất phẩm của triều đình, được ban thưởng tám trăm bộ thiết giáp, thành lập Thiết Tu La quân tiếng tăm lừng lẫy, bây giờ truyền đến trong tay Viên Khai Thái, đã là hơn bảy trăm năm trôi qua.
Vốn quân sĩ Thiết Tu La ban đầu đã sớm chết, bây giờ chỉ là hậu nhân khoác áo giáp mà thôi.
Tám trăm Thiết Tu La này vẫn luôn là vũ khí bí mật của Viên Khai Thái, qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ năm đó lúc đi theo Mông Phương đã vận dụng qua một lần, từ đó về sau vẫn bị hắn cất đi giấu kín.
-Tổng binh!
-Tổng binh đến rồi!
Phó tướng Vương Bằng và chư tướng bên cạnh vội vàng quay đầu lại, đi về phía Viên Khai Thái.
Chỉ thấy Viên Khai Thái tóc bạc phơ, khuôn mặt đạm mạc, trên người mặc một bộ giáp trụ thật dày, ngồi trên chiến mã, cũng là một bộ dáng uy phong lẫm liệt.
-Dừng tay đi, cung tiễn bình thường đối với cao thủ như vậy là vô dụng.
Thanh âm của hắn nhàn nhạt.
-Vâng, tổng binh.
Phó tướng Vương Bằng nghiêm nghị nói.
Đại quân phía trước bắt đầu nhanh chóng tản ra.
Tám trăm Thiết Tu La khuôn mặt lạnh như băng, cầm trọng khí trong tay, tiếng bước chân ầm ầm rung động, toàn thân không có một tia sơ hở, trực tiếp đem nơi đây bao vây lại.
Mà lúc này, Giang Thạch cũng rốt cục đem ái mã của hắn đưa tới khu vực an toàn, nhìn ngựa liên tiếp trúng mấy mũi tên, hơi thở mỏng như nến tàn, mí mắt hắn không khỏi điên cuồng nhảy lên, lửa giận thiêu đốt.
Rầm!
Cầm theo Lang Nha Bổng, Giang Thạch liền bước nhanh ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận