Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 261: Khổng Phục Thiên! 2

Trong luồng kim quang lấp lánh vang lên tiếng rống đinh tai của Long Tượng thời thượng cổ, mờ ảo thấy hai bàn tay khổng lồ của Giang Thạch dường như không phải tay người, mà giống như Long Tượng phụ thể.
Rầm!
Trong vụ nổ dữ dội, một làn sóng năng lượng khổng lồ hàng chục thước bùng ra.
Trong phạm vi hàng chục thước, tất cả kiến trúc, mặt đất, giả sơn, đình đài bị nổ tung, tan thành mưa bụi.
Theo làn sóng vô tận cuộn trào, một huyết quang đỏ rực khổng lồ xuyên qua không gian, thoáng cái xuất hiện trước mặt Giang Thạch, mang theo mùi máu tanh nồng nặc, như một ma tướng khủng bố, mắt lạnh băng, máu rực rỡ, một quyền đâm thẳng vào ngực Giang Thạch.
Tốc độ của đối phương quá nhanh.
Gần như ngang Lân Lôi Bộ của Giang Thạch, nếu không nhờ Giang Thạch nắm giữ thiên phú Thấu Thị, sức cảm ứng cực kì sắc bén, ở dưới tốc độ đáng sợ như vậy, giây lát là không kịp phản ứng.
Nhưng ngay cả thế, phản ứng của Giang Thạch cũng quá chậm.
Khi tay hắn mới vừa nhúc nhích, quyền ảnh máu đỏ của Khổng Phục Thiên đâm thẳng vào ngực Giang Thạch.
Bùm!!
Như đấm mạnh vào mặt trống đồng, phát ra tiếng nổ đinh tai, âm ba cuộn trào khắp nơi.
Trong nháy mắt bị đánh trúng, Giang Thạch mới nhìn rõ dáng dấp của Khổng Phục Thiên, toàn thân mọc đầy vảy đỏ kì lạ, mắt đầy tà khí, trán nhô gai nhọn, như một con thằn lằn quỷ dị, cả thân thể cũng trở nên khổng lồ chưa từng có, cao gần 6 thước.
Bùm!
Thân thể Giang Thạch như bao tải bay ra, như viên đạn xuyên qua không khí, đập mạnh xuống cách đó hàng chục thước, đập vỡ tung một tòa kiến trúc.
Ngay lúc Giang Thạch bay ra, Khổng Phục Thiên ánh mắt tàn nhẫn, chân nhấn xuống, nhanh đến mờ ảo, như thuấn di, ào tới chỗ Giang Thạch.
Hắn định không cho Giang Thạch rơi xuống đất, phải tiêu diệt luôn Giang Thạch, trừ hậu họa.
Nhưng phản ứng Giang Thạch cực nhanh, sau khi bị đẩy bay, lập tức kích hoạt Lân Lôi Bộ, thoáng cái đã biến mất.
Mắt Khổng Phục Thiên lạnh băng, dường như tự động khóa chặt vị trí của Giang Thạch, khi Giang Thạch biến mất, hắn cũng biến mất theo, chỉ để lại một bóng mờ quỷ dị.
Miệng Giang Thạch rỉ máu, lồng ngực lõm xuống, hơi chút kinh ngạc, liên tục vận dụng thiên phú Quy Nguyên hồi phục thương thế, đồng thời Lân Lôi Bộ cũng nhanh chóng vận dụng, tốc độ cực nhanh.
Nhưng Khổng Phục Thiên như hình với bóng, khí thế đáng sợ, liên tục chặn đường Giang Thạch, mắt lạnh băng, liên tục công kích Giang Thạch.
Sắc mặt Giang Thạch âm trầm, không do dự, vung tay cấp tốc đối oanh với Khổng Phục Thiên.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai người như hai quái thú phát cuồng, điên cuồng đối oanh, thân ảnh đã hoàn toàn mờ đi, không thể nhìn thấy gì nữa.
Chỉ nghe liên tiếp vang lên những tiếng nổ đinh tai.
Trong lòng Giang Thạch chấn động dữ dội.
Khổng Phục Thiên lúc này thật quỷ dị, không chỉ nhục thân mà cả cảnh giới đều tăng lên mức không tưởng!
Với lực lượng của Giang Thạch cũng không chiếm được thượng phong, bị chấn đến xương tay đau nhức.
Chắn chắn là do viên huyết châu thần bí kia!
Đây là dị bảo trân quý cỡ nào!
“Bôn Lôi!”
Giang Thạch quát lớn, khắp người bỗng hiện lên lớp lớp lôi đình lóe sáng, lẹt đẹt, hoàn toàn biến thành người lôi đình đáng sợ, khí thế cuồng bạo, một lần nữa ào tới chỗ Khổng Phục Thiên.
Rầm rầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa nữa vang lên, sóng xung kích khổng lồ cuốn trào khắp nơi, từng luồng tia chớp đáng sợ đâm thẳng vào Khổng Phục Thiên, khiến Khổng Phục Thiên kêu rên một tiếng, bay ngược ra.
Đồng thời, Giang Thạch cũng bị chấn đẩy văng ra cách đó 7, 8 thước, sắc mặt kinh ngạc, bàn tay đau nhức.
Quỷ dị!
Khổng Phục Thiên lúc này thật sự quá quỷ dị!
Nhưng nhanh chóng, hai mắt Giang Thạch như máy quét tốc độ cực cao, lia khắp mọi ngóc ngách trên người Khổng Phục Thiên.
Thấu Thị!
Dưới thiên phú Thấu Thị, mọi bí mật trên người Khổng Phục Thiên hiện ra hết.
Chỉ thấy lúc này khí thế Khổng Phục Thiên rất mạnh nhưng khí tức cũng rất hỗn tạp, không ổn định mà còn đang giảm dần với tốc độ cực nhanh.
Lực lượng hắn đang suy giảm?
Mắt Giang Thạch lóe lên.
Đúng rồi, hắn hấp thụ lực lượng từ huyết châu thần bí kia, chắn chắn không thể duy trì lâu dài, nếu không từ lâu Khổng thị đã có thể tiêu diệt Hồng Thiên Môn, đâu cần bị Hồng Thiên Môn chèn ép bao năm qua.
Giang Thạch sát cơ đại thịnh, phát hiện khí thế của Khổng Phục Thiên đang từ từ hạ xuống, thân ảnh lập tức loé lên, thuấn di đi xa, biến mất không dấu vết. Đã vậy thì không cần đối cứng với hắn.
Chỉ cần thả diều là có thể làm cho hắn kiệt sức mà chết!
Chờ khí thế của hắn rơi xuống hần hết, đến lúc đó giết hắn dễ như trở bàn tay!
Khổng Phục Thiên điên cuồng, thấy Giang Thạch đi xa liền lại thấn di đi theo, vẫn là tốc độ cực nhanh như trực tiếp xuất hiện ở xa.
Chỉ là bây giờ Giang Thạch không đối đầu trực diện với hắn nữa mà liên tục né tránh, tốc độ đẩy nhanh đến cực hạn, không dừng một bước dù bị công kích ra sao.
Hắn có thiên phú Quy Nguyên, công kích không thể giết hắn ngay lập tức đều có thể nói là vô dụng, trong thời gian ngắn không thể ảnh hưởng đến trạng thái của hắn chút nào.
Mười mấy phút trôi qua.
Khổng Phục Thiên liên tục công kích, ầm ầm nổ vang, nhưng ngày càng khó đánh trúng Giang Thạch, không khỏi càng thêm tức giận, quát lớn “Tiểu tử Giang Thạch, ngươi chỉ biết chạy à? Đứng lại quang minh chính đại đánh với lão phu một trận!”
“Ha ha, Khổng Phục Thiên, ta đâu cần phải tính toán với người sắp chết, ngươi muốn giao chiến xuống âm phủ đánh với diêm vương đi thôi!”
Giang Thạch cười khẩy, Lân Lôi Bộ phối hợp Vô Tướng Mê Ảnh, tàn ảnh liên tục ra trong sân.
Khổng Phục Thiên ào tới, đập nát không biết bao nhiêu kiến trúc.
Giang Thạch lại kích hoạt Thấu Thị, quay đầu lại chỉ thấy khí thế Khổng Phục Thiên đã tiếp tục hạ thêm hai phần mười so với lúc đầu.
Bây giờ đã xuất hiện mấy đạo sơ hở trên người.
Hắn cười gian, lại tiếp tục né tránh cực nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận