Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 674: Bá Khí Tuyệt Luân 5

Hai tiếng nổ kinh khủng vang lên, hai thi thể không đầu nhanh chóng bị Giang Thạch ném ra ngoài.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hẻm núi tối đen sâu hun hút phía trước, trong mắt như có suy tư, cuối cùng vẫn bước chân, tiến vào bên trong.
Còn tưởng rằng đã tìm được đại bản doanh của bọn chúng!
Nhưng không ngờ đây chỉ là một cứ điểm.
Điều này phần nào khiến Giang Thạch có chút thất vọng.
Tuy nhiên, dù sao cũng tốt hơn là không tìm thấy gì.
“Ngươi là ai? Ta sao chưa từng gặp qua ngươi!”
Vừa mới bước vào, bỗng nhiên, một tiếng hét lớn lại vang lên từ chỗ tảng đá bên cạnh, một bóng người nhanh chóng nhảy xuống.
Oanh!
Thi thể bay ngang, đập vào xa xa.
Giang Thạch thậm chí không thèm nhìn thêm một lần nào nữa, tiếp tục tiến về phía sâu bên trong.
Khe núi rất sâu, địa hình phức tạp, vách đá dựng đứng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào, mang lại cảm giác u ám thâm trầm.
Chẳng mấy chốc.
Giang Thạch đi sâu vào bên trong, cuối cùng cũng đến được nơi sâu nhất.
Chỉ thấy khu vực sâu nhất, rõ ràng xuất hiện một cung điện khổng lồ màu đen tuyền, hoàn toàn được xây dựng bằng những khối đá khổng lồ.
Ngay bên ngoài cổng cung điện này, hai tên dị tộc vừa chạy trốn trở về đang đứng đó, vô cùng cung kính báo cáo tình hình cho bóng người trước mặt.
Có vẻ như người trước mặt này là cấp trên của bọn hắn.
Theo sự xuất hiện của Giang Thạch, những người bên ngoài điện đều cảm nhận được, sắc mặt biến đổi, vội vàng quay đầu nhìn lại.
“Giang Thạch, ngươi là Giang Thạch, ngươi thật sự tìm đến đây rồi?”
Tên cao thủ dị tộc lưng mọc đầy gai nhọn đen tuyền đột nhiên lộ vẻ kinh hãi, lên tiếng nói.
“Chính là hắn, chính là hắn đã giết chết nhiều người của chúng ta!”
Tên cao thủ dị tộc bên cạnh vội vàng kinh hãi kêu lên.
“Ồ?”
Tên dị tộc chính giữa híp mắt lại, đánh giá Giang Thạch, nói: “Không ngờ ngươi lại có thể theo đến đây.”
Hắn tản ra một luồng áp lực vô hình, bao phủ khắp nơi. Hai bàn tay vỗ nhẹ vào nhau, phát ra tiếng “ba ba ba”.
Ngay lập tức, từ bóng tối trong đại điện lao ra hơn hai mươi bóng người dị tộc, khí tức cường đại, ánh mắt lấp lánh.
Bọn hắn đồng loạt hướng ánh mắt sắc bén về phía Giang Thạch.
“Thật to gan, một nhân loại dám xông vào cứ điểm Huyết Chiến Minh của chúng ta!”
Một dị tộc trong đó lạnh lùng nói.
“Hắn không phải nhân loại, ta chưa từng thấy qua nhân loại nào có nhục thân biến thái như vậy.”
Tên dị tộc mọc đầy gai nhọn đen sau lưng vội vàng nói.
“Câm miệng! Một đám phế vật. Hắn chính là nhân loại!”
Tên dị tộc chính giữa lạnh lùng quát lên, “Không ai có thể giấu khỏi Thất Tinh Ma Nhãn của ta. Hắn, chính là nhân loại!”
Đôi mắt hắn đột nhiên chuyển động, xuất hiện một đồ án thất tinh kỳ dị, huyền ảo, như chiếu rọi chư thiên.
Tên dị tộc mọc đầy gai nhọn sau lưng hoảng hốt, không dám tin.
Giang Thạch là nhân loại?
Làm sao có thể?
‘’Cuối cùng cũng không để cho ta đi một chuyến uổng công.’’
Giang Thạch bình thản nói: “Các ngươi ai muốn chết trước, hay là cùng nhau động thủ?”
“Làm càn!”
Một tên dị tộc mặc áo da người lão nhân lạnh lùng quát: “Xâm nhập cứ điểm của chúng ta, còn dám phát ngôn bừa bãi, quả thực không biết sống chết!”
“Ân? Vậy ngươi muốn là cái đầu tiên tới?”
Giang Thạch nhìn lão nhân, ánh mắt thâm thúy mà lạnh nhạt: “Bộ da người này của ngươi, hình như ta đã từng quen biết. Dường như ngươi là một người cố nhân của ta. không ngờ ngay cả hắn cũng chết trong tay ngươi.”
“Không biết sống chết! Ta trấn áp ngươi trước!”
Lão nhân gầm lên một tiếng, thân hình bỗng chốc bành trướng, da người bạo tạc. Thân thể bên trong vô cùng xấu xí, giống như một con rết khổng lồ màu đen đứng thẳng, hàng chục xúc tu rung rẩy, mang theo một cỗ khí tức hôi thối gay mũi.
‘’Vạn Độc Lĩnh Vực! Thiên Độc Vạn Diệt Thủ!!’’
Con rết khổng lồ gầm lên, toàn thân đột phá không gian, mang theo khí tức khủng bố gay mũi ngập trời, ập về phía Giang Thạch.
Khu vực kịch độc khủng bố ầm ầm đè xuống, bao phủ bốn phương, ăn mòn không gian xung quanh Giang Thạch. Mặt đất xì xì nổi bọt, không gian nhanh chóng hòa tan.
Kịch độc kinh khủng!
Có thể nói là hủy diệt tất cả.
Nhưng đó chưa phải tất cả.
Ngay khi con rết khổng lồ hình người lao ra, hàng chục xúc tu đen trên người nó nhanh chóng tung ra công kích, tiếng không khí xé rách vù vù vang lên, trong nháy mắt như tia chớp, điên cuồng tấn công về phía Giang Thạch.
“Tiểu tử nhân loại, được chết dưới kịch độc vô thượng của ta, cũng coi như là vinh hạnh của ngươi!!”
Con rết khổng lồ hình người hét lớn.
Tuy nhiên, tất cả các chất độc của nó đều hoàn toàn vô dụng với Giang Thạch.
Ngay cả hàng chục xúc tu của nó tấn công cũng hoàn toàn vô ích.
Một bàn tay khổng lồ của Giang Thạch mang theo lực lượng cuồng bạo phô thiên cái địa, đột nhiên phá vỡ không gian, giống như vỗ một con côn trùng, một cú đập mạnh vào người nó.
Oanh!!
Độc vực nát tan!
Con rết khổng lồ hình người như bị thiên thạch va vào, vỡ thành từng mảnh.
Huyết nhục xanh lục bắn tung tóe khắp nơi!!
Không thể chịu nổi một đòn.
“Ta đã nói rồi, các ngươi vẫn nên cùng nhau ra tay đi.”
Giọng nói bình thản từ phía sau bàn tay khổng lồ từ từ truyền ra.
Tiếp theo là một bóng người mơ hồ khổng lồ hiện ra trước mắt mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận