Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 287: Thiên phú: Kim Cương!! 1

Ánh mắt Giang Thạch lạnh lùng, mặt nổi lên nụ cười lạnh lẽo, nhìn chăm chú vào một nhóm cường giả Bắc Chu đứng im bất động ở phía trước, thân thể vẫn đang phát ra ánh sáng trắng, nhanh chóng chữa lành vết thương trên người.
Hắn không lập tức rút lui, vẫn dừng lại trong màn mưa.
Bởi vì chỉ khi ở trong màn mưa, hắn mới có đủ lực lượng toàn diệt đám người nơi này!
Mới có thể bất cứ lúc nào sử dụng thiên phú Bôn Lôi!
Những giọt mưa từng mảng từng mảng hối hả lao xuống, chảy ầm ầm, rơi xuống đất, hình thành từng vũng nước nhỏ, các vũng nước nhỏ chồng chất lên nhau, nhanh chóng hợp lưu thành các vũng nước quy mô lớn hơn.
Thiên địa cuồng phong gào thét, rên rỉ không ngừng, giống như đang khóc than cho cái chết của Đại Tế Tư.
Những tia sét dày đặc như con rắn liên tục xé rách bầu trời, phát ra tiếng nổ kinh thiên.
Xung quanh, mọi người đều im lặng.
Mỗi người đứng trong màn mưa, cả kinh lẫn sợ hãi, bất động, bị Giang Thạch dọa cho cứng họng.
Chạy cũng không được, không chạy cũng chẳng xong
Đành để cho cơn mưa xối xả không ngừng từ trên trời đổ xuống cơ thể của họ.
Mọi người đều lạnh từ đầu đến chân.
Rất lâu sau.
Mới có một tộc trưởng bộ lạc phản ứng lại, mặt tái xanh, kinh hãi hét lớn, "Những người thuộc Phù Đồ bộ lạc đi theo ta, tuân theo lệnh của Đại Tế Tư, Phù Đồ bộ lạc không bao giờ được dẫn binh xuôi Nam, rút lui!!"
Một tiếng gầm tuyệt vọng vang khắp nơi, khiến cho những cường giả Bắc Chu đối diện không ai không giật mình, lập tức phản ứng lại, khuôn mặt trắng bệch.
Rút lui?
Không báo thù cho Đại Tế Tư nữa sao?
Sao có thể rút được?
"Mau chạy đi!"
Tộc trưởng bộ lạc kia hét lớn một tiếng, bàn chân dẫm một cái, đã dẫn trước lao về phía xa với tốc độ nhanh chóng, những cường giả thuộc bộ lạc của hắn, đều mặt tái xanh, vội vã theo sau.
Ngay khi họ bỏ đi, những bộ lạc còn lại bắt đầu dao động.
Từng người đều mặt tái xanh, kinh hãi trong lòng, lại nhìn về hướng thân ảnh khủng bố như núi cao trong cơn bão.
Với tầm nhìn của họ không khó để thấy, vết thương trên người Giang Thạch đang nhanh chóng lành lại.
Ánh sáng trắng kia có năng lực khôi phục thương thế cường đại.
Giang Thạch gần như đã phục hồi hoàn toàn?
"Đi, tất cả rút lui đi!"
"Trường sinh giáo rút lui hết!"
Các trưởng lão Trường Sinh Giáo hét lớn, sau đó ai nấy đều vội vã rút lui, tâm đầu kinh hoàng, dưới sự gào thét của gió bão và mưa rào, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mỗi người đều ong ong trong đầu, sắc mặt xám ngoét, trong lòng cho đến nay vẫn không thể tin nổi.
Bắc Chu bại nhanh như vậy sao?
Đại Tế Tư như thần minh lại cứ chết như vậy?
Từ hôm nay!
Cục diện giữa Bắc Chu và Đại Huyền, đã thay đổi hoàn toàn!!
Khi những người này vội vã thoát lui, chỉ còn sót lại một vài cao thủ thế gia Đại Huyền, cũng đều lộ vẻ mơ hồ sâu sắc, từng người đứng thừ người ra, không biết phải làm thế nào.
Đường đường Đại Tế Tư Bắc Chu, tồn tại kinh khủng khiến tất cả bọn họ phải ngước nhìn, tồn tại đáng sợ như vậy thế mà bị một mình Giang Thạch tiêu diệt?
Cách đây vài ngày, bọn họ còn bị nhận được tối hậu thư của Đại Tế Tư, bắt buộc phải đầu hàng trong 10 ngày, nếu không sẽ bị diệt tộc.
Nhưng làm sao họ có thể nghĩ đến, tình thế lại thay đổi nhanh như vậy!
Một tồn tại kinh khủng đáng sợ như thế, lại chết đột ngột như vậy?
Lúc này, những thế gia cao thủ đó đều không kiềm chế được mà run lên, lần lượt rời khỏi nơi này.
Họ muốn truyền tin cho gia tộc! Truyền đi khắp thiên hạ!
Bắc Chu bại rồi!
Đại Tế Tư mạnh nhất Bắc Chu đã chết!!
Đại Huyền đã thắng!
...
Gió bão mưa rào, sấm sét nổ vang.
Những đám mây đen bên trên như bông, cuộn trào ầm ầm, không lúc nào không lóe ra từng tia tử lôi.
Cả thiên địa đều im ắng.
Ngoại trừ tiếng gió bão mưa rào, gần như không nghe thấy âm thanh nào.
Chỉ còn lại Giang Thạch một mình đứng im trong bão tố, liên tục hồi phục nguyên khí, trở thành người duy nhất giữa thiên địa.
Nhưng bỗng nhiên, đôi mắt hắn mở to, ánh mắt kim châm nhìn về một phía.
Chỉ thấy không xa phía trước hắn.
Một bóng người ngang tàng mặc trường bào đen, mặt nhăn nhó, đầy lo lắng nghi ngờ, yên lặng nhìn về phía hắn, thân hình cao lớn, khí tức nặng nề, giống như một ngọn núi nhỏ, đặc biệt có một phen khí thế.
"Hồng Thiên Môn!"
Ánh mắt Giang Thạch hơi nhíu lại, nhìn về phía đối phương.
"Không thể tin được, thực sự không thể tin được."
Giọng điệu của Hồng Thiên Môn đầy bất khả tư nghị, dường như đến giờ vẫn chưa tin nổi, nhìn Giang Thạch, nói, "Giang Hữu Sứ, ngươi thực sự khiến ta không thể tưởng tượng nổi.’’
" Hồng minh chủ khách khí, ta cũng chỉ là tự vệ mà thôi."
Giang Thạch lên tiếng.
"Tự vệ? Một người chỉ cần tự vệ đã có thể đánh giết Đại Tế Tư vô địch Bắc Chu và Đại Huyền, tự vệ này cũng hơi quá đáng sợ một chút."
Hồng Thiên Môn thở dài, ánh mắt vẫn tiếp tục dõi theo Giang Thạch.
"Vậy Hồng minh chủ đến đây làm gì? Nếu là muốn đến chiếm tiện nghi thì ta khuyên Hồng minh chủ nên tự lượng sức mình, tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Giọng Giang Thạch trầm xuống nói.
Hồng Thiên Môn cười khổ một tiếng, lắc đầu nhẹ, nói, "Ban đầu ta quả thực có ý nghĩ đó, nhưng nghĩ kỹ lại, ta nghĩ ngươi sẽ không ngu ngốc đến vậy, nếu ngươi thực sự đã bị thương nặng, sẽ không thể mình phơi bày trong màn mưa như thế này được, nhưng ngươi lại cố tình làm vậy, lý giải hợp lý duy nhất, đó là ngươi còn có thủ đoạn khác, có lẽ có thể kéo người khác chết chung với ngươi, ta và ngươi cũng không có thù oán sâu nặng gì, tại sao phải liều mạng?"
Giang Thạch gật đầu nhẹ, không nói thêm.
Hồng Thiên Môn quả không uổng là Tứ Tượng minh chủ suốt nhiều năm.
Khả năng phán đoán tình huống vẫn là phải có.
"Giang Hữu Sứ, ngươi giết chết Đại Tế Tư của Bắc Chu, chắn chắn sẽ chấn động thiên hạ, không biết ngươi chuẩn bị làm gì tiếp theo? Với tình hình hiện nay Đại Huyền, chỉ cần ngươi hô lên một cái, ta e rằng số lượng tinh nhuệ Đại Huyền nguyện ý theo ngươi là không đếm xuể, thống nhất thiên hạ cũng dễ như trở bàn tay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận