Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 386: Gặp Lại Triệu Hậu Tài, Mở Khóa Tân Thiên Phú! 3

‘’Triệu tiền bối, cần gì phải như vậy.’’
Giang Thạch mỉm cười, đi về phía này.
Bát Đại Tướng Thần bên cạnh nhíu mày, ánh mắt cũng nhìn về phía đám người.
‘’Giang thiếu hiệp, thiếu chút nữa ngươi cũng thể không nhìn thấy lão hủ.’’
Thanh âm Triệu Hậu Tài run rẩy, vội vàng kêu gọi đồ đệ, nữ nhi, liều lĩnh chạy tới chỗ Giang Thạch, đối với âm thanh thần bí kia cũng hoàn toàn không quan tâm.
‘’Hừ!’’
Đạo thanh âm kia lần nữa vang lên, ẩn chứa uy áp cùng khí tức rất mạnh, lập tức chấn vào trong đầu ba người Triệu Hậu Tài, khiến cho thân thể ba người lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất.
Giang Thạch nhướng mày, nháy mắt nhìn về phía đám người.
Chỉ một cái, liền khóa chặt nguồn gốc của đạo thanh âm này.
Bát đại tướng thần bên cạnh cũng như thế, đều nhìn về phía trước.
‘’Vị bằng hữu này, có phải có hiểu lầm gì không?’’
Giang Thạch ngữ khí bình thản, nói, "Ba vị này là bằng hữu của ta, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nếu như bọn họ đắc tội với các hạ, ta có thể xin lỗi thay bọn họ, huống hồ bọn họ cũng đánh mình nhiều như vậy, trừng phạt cũng nên đủ rồi đi?’’
"Ba người bọn họ, miệng không sạch sẽ, tùy tiện thảo luận đại sự của Tam Thập Lục Liên Minh, ta không có giết bọn họ, chỉ là cho bọn họ một cái giáo huấn, đây đã là nhẹ, như thế nào?"
Thanh âm lạnh như băng kia tiếp tục vang lên.
Âm thanh phát ra rõ ràng là từ trong một chiếc xe ngựa rộng thùng thình. Xe ngựa này có thân xe màu đen, bốn bánh xe, được ba con ngựa to khỏe kéo. Trên xe cắm một lá cờ kỳ lạ, có ba mươi sáu ngôi sao. Đây chính là ký hiệu đặc thù của Tam Thập Lục Liên Minh.
‘’Thảo luận đại sự của Tam Thập Lục Liên Minh? Đại sự gì?’’
Giang Thạch mở miệng hỏi: "Ta đi qua đoạn đường, nghe được quá nhiều về chuyện của Tam Thập Lục Liên Minh, cơ hồ ai cũng đang bàn tán, như thế nào, chỉ riêng bằng hữu của ta là không được?’’
‘’Những người khác có tội hay không ta mặc kệ, tóm lại, ba người bọn họ chính là có tội!’’
Thanh âm lạnh như băng bên trong xe ngựa tiếp tục vang lên.
‘’Bằng hữu nói quá rồi, giáo huấn cũng đã cho bọn họ, việc này quên đi.’’
Giang Thạch nói.
‘’Quên đi? Nói đơn giản quá!’’
Trong xe ngựa, thanh âm lạnh như băng tiếp tục nói: "Ngươi nói lâu như vậy, không phải là muốn ra mặt thay bọn họ sao? Ta liền thành toàn cho ngươi, có thể tiếp ta một chiêu không có việc gì, ta liền thả bọn họ!"
Xì!
Một đạo chỉ lực vô hình trong phút chốc từ trong xe ngựa xuyên qua mà đến, dung nhập hư không, vô hình vô sắc, quỷ dị khó lường, không có bất kỳ năng lượng dao động nào, cũng không có màu sắc. Thật giống như gợn sóng không gian đang tự động trùng điệp khúc chiết. Trực tiếp đâm thẳng vào thân thể Giang Thạch.
Rầm!
Một tiếng trầm đục vang lên. Đạo chỉ lực quỷ dị này bị Giang Thạch dùng bàn tay bắt lấy chặt chẽ, dùng lực bóp nát, như là gió nhẹ, lại như bụi bặm, ở trước mặt hắn không có gây ra bất kỳ gợn sóng nào.
Người bên trong xe ngựa biến sắc mặt, trong lòng kinh hãi.
‘’Ngươi......’’
Hắn thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó, xe ngựa không dám dừng lại chút nào, lập tức hoảng hốt chạy về phía xa xa, ầm ầm rung động, nhanh chóng biến mất ở nơi này.
Khiến cho đám người xung quanh nghi ngờ nhìn nhau.
Họ không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra. Chỉ nghe thấy người trong xe ngựa phát ra một câu ngoan thoại, tiếp theo toàn bộ xe ngựa liền bắt đầu nhanh chóng rời khỏi nơi này. Rất nhiều người cau mày, cảm thấy quái dị.
Giờ phút này, Bát Đại Tướng Thần đã sớm đi ra, sắc mặt lạnh lùng, bắt đầu sơ tán đám người, khí tức trên người chỉ hơi phát ra, đám người bốn phía liền sợ hãi, nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Giang Thạch híp mắt nhìn xe ngựa đi xa, cũng không chọn xuất thủ.
‘’Triệu tiền bối, sao các ngươi lại tới nơi này?’’
Giang Thạch hỏi.
Sau khi thấy mình an toàn vô sự, ba người Triệu Hậu Tài nhất thời thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
Cười khổ một tiếng, Triệu Hậu Tài mới nói: "Chuyện này nói rất dài dòng!"
‘’Không vội, từ từ nói.’’
Giang Thạch cười híp mắt nói: "Cũng vừa lúc ta muốn tìm hiểu một chút tin tức liên quan đến Kỳ Lân thành cùng Tam Thập Lục Liên Minh từ chỗ tiền bối, nói vậy tiền bối hẳn là biết, đi thôi, đến trong xe ngựa của ta rồi nói."
‘’Được.’’
Triệu Hậu Tài đành phải miễn cưỡng đáp ứng.
Hai tiếng sau,
Xe ngựa dần dần tiến gần đến Kỳ Lân thành.
Giang Thạch trong xe như có điều suy nghĩ, khẽ nhíu mày.
"Nói như vậy, cho dù là Bắc Vực cũng không an toàn, đại chiến bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra?"
"Đúng vậy."
Triệu Hậu Tài khẽ thở dài, nói: "Đây chính là lý do vì sao chúng ta một đường chạy đến Bắc Vực. Sau khi đến Kỳ Lân thành, qua một khoảng cách nữa là có thể hoàn toàn ra khỏi địa bàn của [Tam Thập Lục Liên Minh], khi đó cho dù đại chiến bùng nổ cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta."
"Có chút đạo lý."
Giang Thạch nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Không ngờ tiền bối một đường đi tới lại trắc trở như vậy."
"Nào có nào có."
Triệu Hậu Tài ngượng ngùng cười nói.
"Sắp tới Kỳ Lân thành rồi, đi thôi, vào trong thành, ta mời các ngươi ăn cơm."
Giang Thạch lên tiếng.
"Cái này... Ăn cơm thì không cần chứ?" Triệu Hậu Tài chần chừ, nói: "Chúng ta còn phải tiếp tục lên đường."
"Như thế nào? Ngay cả ăn một bữa cơm cũng không có thời gian?"
Giang Thạch nhướng mày.
"Khụ khụ, có thời gian có thời gian."
Triệu Hậu Tài ngượng ngùng cười, không dám cự tuyệt.
"Chúa công."
Bỗng nhiên, thanh âm Thần Long ở bên ngoài vang lên.
"Có chuyện gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận