Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 357: Giết Vào Tiền Gia!! 2

Trong mắt Tiền lão thái gia hiện lên một tia bi thương sâu sắc, đau lòng nói.
“Ân, đúng rồi, tiền tuyến bên đó thế nào rồi?”
Dương Thiên Hữu chuyển sang hỏi.
“Rất tàn khốc, khai hoang tiền tuyến gặp phải khó khăn chưa từng có, yêu thú, tà linh, liên tục xuất hiện, phiền phức cực kỳ, những người đi nhập ngũ, hơn nửa đã chết hoặc bị thương, ước chừng không lâu nữa, đợt nhập ngũ thứ hai sẽ đến, đến lúc đó, các môn phái, gia tộc e rằng cũng khó tránh khỏi.”
Tiền lão thái gia nghiêm giọng nói.
“Thật nghiêm trọng như vậy?”
Dương Thiên Hữu nhíu mày.
Hắn không có nhãn tuyến ở tiền tuyến, nên đối với tình hình bên đó, hiểu biết cũng không sâu.
“Đúng vậy, đợi đến khi đợt nhập ngũ thứ hai đến, hy vọng Dương công tử có thể nói tốt cho Tiền gia chúng ta một chút ở chỗ môn chủ, những lợi ích sau này, ta vẫn sẽ tiếp tục đưa đến.”
Tiền lão thái gia chắp tay nói.
“Được rồi.”
Dương Thiên Hữu thả Hỗn Nguyên Thổ xuống, bình thản nói: "Nếu có lượt tuyển quân thứ hai, ta nhất định sẽ bảo đảm Tiền gia bình an vô sự."
"Vậy là tốt."
Tiền lão thái gia nhẹ nhàng gật đầu.
Ngoài sân.
Số lớn hắc y nhân nhanh chóng xuất hiện, ánh mắt mỗi người đều lạnh lùng, tràn đầy sát khí, giống như những cỗ máy giết người vô cảm, vây quanh phủ viện của Tiền gia.
Đám hộ vệ canh cửa, sắc mặt mỗi người đều kinh ngạc, vội vàng phái người báo tin vào trong.
Hắc y nhân phân tán ra.
Từ phía sau, một bóng người cao lớn cường tráng bước ra, mặt không biểu cảm, ánh mắt ngước lên, nhìn lên tấm biển Tiền Phủ phía trên, vung tay, lạnh giọng nói,
"Đưa tất cả ra đây, một người cũng không được bỏ sót!"
Vù vù!
Lập tức, vô số hắc y nhân bắt đầu nhanh chóng hành động, giống như những tia chớp màu đen trực tiếp lao thẳng vào bên trong đại viện Tiền gia.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Một nhóm hộ vệ Tiền gia biến đổi sắc mặt, vội vàng ngăn cản.
Nhưng những hộ vệ Tiền gia này làm sao có thể là đối thủ của Hắc Tử Vệ.
Chỉ trong chớp mắt, tiếng bốp bốp vang lên, tiếng kêu thảm thiết, máu tươi bắn tung tóe, từng bóng người nhanh chóng bay ra ngoài.
Vô số Hắc Tử Vệ,thế không thể đỡ, như một làn sóng màu đen mang lực lượng hủy diệt mọi thứ, nhanh chóng tràn vào trong sân.
Động tĩnh ở đây khiến cho những con đường gần đó cũng náo loạn cả lên, mọi người đều kinh ngạc, lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Hắc Tử Vệ lại xuất động, lần này nhắm vào Tiền gia!"
"Gần đây Tiền gia đắc tội với Hải Kình bang sao?"
"Chết rồi, Tiền gia xong đời rồi!"
"Người dẫn đầu hình như lại là Giang Thạch."
Bốp bốp bốp!
Toàn bộ sân nhà vang lên tiếng hỗn loạn, chấn động, tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu xin tha mạng liên tục vang lên.
Tiền gia, trong cả Bạch Long Thành cũng được coi là một gia tộc trung thượng, thực lực không yếu, cao thủ đông đảo, các bang phái lớn nhỏ cơ bản đều phải cho một ít mặt mũi.
Nhưng dù thực lực có mạnh đến đâu, so với Hải Kình bang danh tiếng đang lên như diều gặp gió thì vẫn chưa đủ.
Chỉ trong chưa tới thời gian một chén trà, toàn bộ sức kháng cự của Tiền gia dần yếu đi, hộ vệ, trưởng lão, không một ai ngoại lệ, tất cả đều bị bắt hoặc bị giết.
Một số cường giả phản kháng kịch liệt hầu hết đều bị Giang Thạch hạ sát ngay tại chỗ, xác chết nằm la liệt, máu tươi chảy ròng ròng.
Chỗ sâu nhất trong sân.
Tiền lão thái gia tức giận, chống gậy bước nhanh ra khỏi đại điện, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn về phía Giang Thạch đang tiến đến.
“Là ngươi, Giang Thạch!”
Hắn hét lớn, “Giang Thạch, ngươi muốn làm gì? Tại sao lại muốn tàn sát Tiền gia ta?”
“Tiền lão thái gia?”
Giang Thạch đi tới, giọng nói bình tĩnh, nói, “Theo tin tức ta biết, không lâu trước đây, người đã cứu tàn dư của Hương Thủ Giáo chính là ngươi.”
Ánh mắt Tiền lão thái gia co lại, nhanh chóng hét lớn, “Nói bậy! Ta hoàn toàn không biết ngươi đang nói gì? Giang tổng quản, ngươi tưởng rằng dựa vào hậu thuẫn của Hải Kình bang, ngươi có thể tùy ý làm càn hay sao? Ta và mạch chủ tả mạch Kim Linh môn là Bạch Mạch Chủ tương giao tâm đầu ý hợp, muốn động đến ta, ngươi cũng nên nghĩ xem có thể chịu nổi cơn thịnh nộ của Bạch mạch chủ hay không?”
“Bạch mạch chủ gì gì đó?”
Giang Thạch lắc đầu, nói, “Ta chỉ biết Tiền gia cấu kết với Hương Thủ Giáo ý đồ phản loạn, cho dù các ngươi thật sự quen biết Bạch mạch chủ, vậy thì thế nào? Việc của Hải Kình bang tự có Hải Kình bang giải quyết, không đến lượt người ngoài cuộc xen vào.”
“Có phải không?”
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ phía sau đại điện, một nam tử mặc áo trắng, khuôn mặt tuấn tú, tay cầm quạt giấy bạc, sắc mặt lạnh lùng, từ trong đại điện bước ra, nói, “Thậm chí ngay cả Bạch sư thúc ngươi cũng không coi ra gì, thì e rằng ta, người trong chủ mạch, ngươi cũng chẳng coi ra gì?”
“Là ngươi?”
Lông mày Giang Thạch hơi nhíu, trong nháy mắt nhớ lại cảnh tượng mình bị chèn ép trước đây khi gặp tên này lần đầu tiên.
Lúc đó vẫn còn ở tổng bộ Hải Kình bang.
Dương Thiên Hữu không nói một lời, trực tiếp ra tay với hắn, để hắn trật vật gánh xuống một chưởng, may lúc đó có Viên Phúc Hải giải vây kịp thời.
Chuyện này, hắn vẫn còn nhớ rõ.
Không ngờ bây giờ lại gặp người này ở đây.
“Bảo bọn họ rút lui ngay lập tức, ngoài ra, ngươi ở lại đây xin lỗi Tiền lão thái gia một chút, ta có thể coi như hôm nay không có gì xảy ra.”
Dương Thiên Hữu giọng điệu lạnh lùng, nói.
Giang Thạch nhẹ lắc đầu.
“Không được?”
Dương Thiên Hữu ánh mắt lạnh lùng, quạt giấy bạc gấp lại.
Giang Thạch nở một nụ cười khinh thường, nói, “Ngươi là đồ ngu à?”
“Ngươi nói gì?”
Sắc mặt Dương Thiên Hữu thay đổi, dường như nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Ta nói ngươi là đồ ngu, ta đang làm việc của ta, ngươi là cái thá gì mà lên mặt nhảy nhót trước mặt ta? Dựa vào cái gì?”
Giang Thạch không hề nể mặt, giọng điệu lạnh lùng: “Dựa vào cái gì?”
“Ngươi thật là không biết sống chết!”
Sắc mặt Dương Thiên Hữu xám xịt, trực tiếp bật cười.
Kẻ này gần đây thật sự là càng ngày càng ngông cuồng.
Chẳng hề coi mình ra gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận