Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 345: Được Ban Thưởng Thánh Linh Đan! Đột Phá Thánh Linh Nhị Trọng! 2

"Vâng, Giang Tổng Quản."
Lão dược sư cúi người đáp.
Tiếp đó, Giang Thạch trở về phòng.
Vừa vào phòng, hắn lập tức mở bảng thông tin, mắt hơi lóe lên.
"Đã mở khóa thiên phú mới?"
Chỉ thấy điểm danh vọng trên bảng điều khiển đã tăng vượt quá một vạn từ lúc nào, sau khi vượt cột mốc đó, thiên phú mới đã mở khóa.
Thiên phú: Ngụy trang.
Ngụy trang: Biến hoá đa dang, dĩ giả loạn chân.
Giang Thạch hơi nhướn mày, nhìn phần giải thích phía sau.
Có thể thay đổi ngoại hình?
Tâm trí hắn chuyển động, lập tức thử sử dụng thiên phú Ngụy Trang, đầu óc vội vàng nhớ lại hình dạng Tào chưởng quỹ trước đó. Chỉ thấy xương cốt trên người hắn bắt đầu biến đổi, kêu lên tiếng răng rắc, lúc lõm lúc lồi lên, đem lại cảm giác đau đớn khó tả.
Khoảng bảy tám giây.
Mọi biến đổi mới ngừng lại.
Giang Thạch mặt trắng bệch, thở hổn hển, kinh hãi nhìn xuống cơ thể.
Chỉ thấy cơ thể hắn gầy hơn một vòng, cánh tay, lòng bàn tay hoàn toàn khác với trước, có lớp lông ngắn mọc ra, da nhăn nheo, không còn sức sống sung mãn như ban đầu!
Hắn vội từ giường nhảy xuống, đến trước tấm gương đồng, đôi mắt híp lại đánh giá bản thân.
Chỉ thấy hình ảnh trong gương đã không còn là bản thân.
Mà là... Tào chưởng quỹ!
"Biến hóa đa dạng, dĩ giả loạn chân..."
Giang Thạch kinh ngạc không thôi.
Lại có thể biến hóa phi thường đến thế!
Đây không phải là Thất Thập Nhị Biến phiên bản dị giới ư?
Về sau có thể ngụy trang thành bất kỳ ai?
Hắn hít một hơi thật sâu, trong đầu lại hiện lên hình dạng cũ của bản thân. Xương cốt trên cơ thể lại kêu lên răng rắc, chịu một lần cảm giác đau đớn biến đổi tột cùng nữa nhưng hắn nhanh chóng trở lại hình dạng bình thường.
Nhìn hình ảnh trong gương, Giang Thạch không nhịn được cười lớn.
"Ha ha ha..."
Thiên phú này thật sự quá hữu dụng!
Hắn cứ thử nghiệm trong phòng khoảng mười phút mới thôi, lấy cái hộp vàng nhỏ từ trong ngực ra.
"Tốt, giờ thử đột phá cảnh giới lần thứ hai!"
Giang Thạch thầm nhủ.
...
Thời gian trôi qua.
Mạch nước ngầm nổi lên khắp nơi.
Toàn thành hỗn loạn.
Sự việc đêm qua khiến người trong Hải Kình Bang kinh hãi, phía Bạch Hà Bang cũng hay tin, các cao tầng chấn động.
"Cái gì? Trong Hải Kình Bang còn ẩn núp cao thủ lạ mặt?"
"Được cho là cảnh giới Thánh Linh lục trọng phản tổ?"
"Không hổ là Viên Phúc Hải, quả nhiên ẩn giấu thật sâu! không ngờ hắn đã chôn giấu một tấm át chủ bài như vậy!"
"Bao nhiêu cao thủ dưới trướng Viên Phúc Hải đều đã chết, hắn vẫn tiếc không lộ ra quân át chủ bài này, rốt cuộc là ai?"
"Tên hắn là Giang Thạch, lai lịch bí ẩn, có vẻ không phải người Đại Hoành mà từ hải ngoại đến."
...
Tiếng bàn tán vang lên khắp nơi.
Cả Bạch Hà Bang bao trùm không khí nặng nề.
Nhiều trưởng lão, đường chủ triệu tập họp khẩn cấp.
Một nơi khác.
Sông Bạch Long bao la vô tận, sóng vỗ rì rào. Thuyền bè đi lại như núi lớn di động.
Trên một chiếc thuyền hàng, Bạch Hà Bang chủ Phong Thiên Liệt ngồi bất động, khuôn mặt vô cảm, hình thể to lớn, tĩnh tọa trên chiếc bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiền.
Trước mặt hắn, hương trầm nhả khói trắng quyện quanh mùi thơm dịu nhẹ.
"Bang chủ, họ tới rồi."
Một trưởng lão đẩy cửa bước vào, lên tiếng.
Đôi mắt Phong Thiên Liệt chợt mở ra, lãnh đạm nói:
"Cho họ vào."
"Vâng, Bang chủ."
Trưởng lão chắp tay lui ra.
Không lâu sau, từng bóng người cao to từ bên ngoài đi vào, mặc đủ loại trang phục, đeo nhiều kiểu mặt nạ, ánh mắt hoặc lạnh lẽo, hoặc u a,s, khí thế khác nhau, chiều cao khác nhau.
"Phong Bang chủ!"
Một người phát ra giọng khàn khàn.
“Mọi người, thời gian của Phong mỗ hạn hẹp, không muốn lãng phí thời gian, nói thẳng vào vấn đề luôn.”
Phong Thiên Liệt nhìn đám người, thanh âm lãnh đạm:
“Bạch Long Thành có vị trí địa lý cực kỳ trọng yếu, chắc các vị đều nhìn ra rồi. Ta biết Thanh Thành Môn không thể nuốt trọn Bạch Long thành, cũng chưa bao giờ có ý định đó. Sau khi Hải Kình Bang diệt vong, toàn bộ thủy lợi, vận chuyển trong thành sẽ thuộc về Thanh Thành Môn. Còn những thứ khác, chúng ta không cần, tùy các vị phân chia. Đây là thiện chí của chúng ta, các vị cứ suy nghĩ, nếu đồng ý thì ở lại bàn bạc, còn không thì xin mời ra về.”
“Hả?”
Ai nấy đều nhíu mày, vô cùng bất ngờ.
“Các ngươi chỉ cần thủy lợi và vận chuyển, nhường hết các lợi ích khác cho chúng ta?”
Một người hỏi.
“Chúng ta sẽ hưởng chút ít thôi chứ không chiếm đoạt nhiều, các vị cứ yên tâm.”
Phong Thiên Liệt nhẹ nhàng nói.
“Vậy thì được, chúng ta đồng ý hợp tác.”
Một người đeo mặt nạ đầu trâu đỏ gật đầu.
“Chúng ta cũng đồng ý.”
“Phong Bang chủ nhượng bộ như vậy, chúng ta không lý do từ chối.”
“Viên Phúc Hải tàn nhẫn hiếu chiến nhiều năm qua đã chọc giận không biết bao nhiêu người, đến lúc diệt trừ hắn rồi.”
“Mọi người cứ yên tâm, Kim Linh Môn ta đã thu xếp xong, không ai can thiệp được đâu. Viên Phúc Hải dĩ hạ phạm thượng, chạm tới lợi ích của quá nhiều người.”
Phong Thiên Liệt nói.
“Vậy thì tốt.”
Mọi người lại gật đầu.
...
Gió bão ập đến.
Bạch Long Thành lại bị cuốn vào mưa bảo cuồng phong, tiếng u u dội vào tai, cuốn bay giấy tiền, vải trắng khắp nơi, bầu trời xám xịt.
“Sắp mưa rồi!”
“Thu dọn hàng hóa nhanh lên!”
Khắp thành náo nhiệt hẳn lên.
Trong đám đông ồn ào, một đám đệ tử Hải Kình Bang nhanh chóng di chuyển trên đường phố, mặt mày u ám, xông tới các khu nhà ở.
Ban đầu người trong sân vẫn chưa biết chuyện gì, nhưng rất nhanh sắc mặt thay đổi. Chỉ nghe một trưởng lão Hải Kình Bang gầm lên:
“Đám tàn dư Hương Thủ Giáo dám đối địch với Hải Kình Bang ta, chó gà không tha!”
‘’A! ‘’
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên trong sân.
Một trận đại chiến khốc liệt bùng nổ.
Bạch Long Thành lại rơi vào hỗn loạn.
Trong phòng.
Giang Thạch ngồi xếp bằng, thân hình bất động, khí tức khắp người cuồn cuộn như biển, bên trong cơ thể cũng là khí huyết sôi sục, Thánh Linh Đan đã bị nuốt vào bụng, hóa thành những luồng ánh sáng vàng rực rỡ lan tỏa khắp cơ thể.
Không hổ là Thánh Linh Đan.
Công hiệu thật mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận