Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 58: Quét ngang đại quân!

Một màn bất thình lình khiến cho tất cả mọi người phía sau đều ngẩn ra, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng, sau đó đồng loạt nhìn về phía Giang Thạch, mí mắt điên cuồng nhảy lên, lộ ra vẻ kinh nộ.
Tiểu tử này lại dùng một chiêu miểu sát một vị tướng lĩnh Nhập Kình quan thứ tám của bọn họ?
Ba người đang đại chiến với Triệu Thanh cũng giận tím mặt, một bên áp chế Triệu Thanh một bên nhìn về phía của Giang Thạch.
-Giỏi lắm!
-Dám giết người của chúng ta!
-Một hồi không rút gân lột da ngươi, cũng không xứng với cái chết của Ngô giáo úy.
Tống tướng quân ở đằng sau càng là khuôn mặt trầm xuống, con ngươi u lãnh, nhìn về hướng Giang Thạch, nói: "Không thể tưởng được ở chỗ này còn gặp phải loạn đảng có thực lực như thế, bắt lấy hắn!"
Chúng tướng bên người đã sớm giận dữ, giờ phút này nghe thấy Tống tướng quân lên tiếng, lập tức lại có ba người phi mã ra, trong miệng hô to, cầm ba loại binh khí khác nhau, nhanh chóng giết tới hướng bên này của Giang Thạch.
Một người cầm Tấn Thiết Đại Thương trong tay, một người cầm Thiết Cức Cương Tiên trong tay, còn có một người cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay, đồng loạt lao đến chỗ Giang Thạch.
Nhưng mà Giang Thạch nhíu mày, lại là quét ra một gậy.
Đang!
Thanh âm chói tai nổ tung ra một đoàn khí lưu giữa không trung.
Ba vị tướng lĩnh đều hoảng sợ quát to một tiếng, chỉ cảm thấy lực lượng vốn bám vào trong vũ khí trong khoảnh khắc đã biến mất không còn, vũ khí trong tay tựa như bị núi lớn đụng qua, rầm một tiếng, tất cả đều rời tay mà ra, bay ngang về một bên.
Khu vực lòng bàn tay của cả ba người, không có ngoại lệ, tất cả đều đã máu tươi đầm đìa, máu thịt mơ hồ, ngay cả xương trắng bên trong cũng lộ ra.
Ba người nhìn về phía Giang Thạch giống như nhìn về phía quái vật, vô cùng hoảng sợ, vội vàng quay đầu ngựa, chạy về phía đại quân.
-Giá! Giá!
-Đi mau!
Ba người sợ tới mức mặt xanh mét, lông tơ dựng đứng, hận không thể lập tức dịch chuyển khỏi nơi này.
Các tướng lĩnh khác đều biến sắc.
-Tiểu tử này......
Miểu sát Ngô giáo úy Nhập Kình quan thứ tám thì thôi.
Ngay cả ba người Nhập kình quan thứ chín của đi lên cũng bị một gậy đập bay ra ngoài, điều này sao có thể?
-Ta không phải loạn đảng, các ngươi lại muốn coi ta là loạn đảng, cần gì chứ?
Giang Thạch mở miệng, nhưng cũng không tiếp tục hạ sát thủ, mà là nhìn về phía đám người Nhị Hổ Tử, mở miệng nói: "Đi đi!"
Hắn ra hiệu cho đám người Nhị Hổ Tử rút lui trước, tự mình chặn phía sau.
Đám người Nhị Hổ Tử vừa lăn vừa bò, vội vàng chạy về phía xa.
Nhưng rất nhanh Giang Thạch liền nhíu mày.
Bọn họ là chạy về hướng thôn trang của mình, kể từ đó, tất nhiên sẽ dẫn đám người này vào thôn trang, rước lấy đại họa cho thôn xóm.
"Đừng chạy về phía trước, chạy lên núi!"
Giang Thạch mở miệng.
Đám người Nhị Hổ Tử kịp phản ứng lại, vội vàng đổi phương hướng chạy trốn.
Chẳng qua tất cả những thứ này rơi vào trong mắt vị tên tướng quân cầm đầu kia, tự nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, ánh mắt hắn âm trầm, nhìn thoáng qua ba người trốn trở về, lại nhìn về phía Giang Thạch lần nữa.
"Ta vốn tưởng rằng Triệu Thanh đã đủ mạnh, không ngờ lại có người so với hắn còn mạnh hơn, nhiều mãnh tướng như vậy lại hết lần này tới lần khác muốn đầu nhập tặc quân, thật sự là đáng tiếc!"
Hắn lạnh lùng mở miệng: "Cùng tiến lên, giết hắn!"
Chúng tướng bên người mặt mày trầm xuống, đã sớm xoa tay, giờ phút này vừa nghe đến lời nói của Tống tướng quân, nhất thời thúc giục chiến mã, đồng loạt điên cuồng xông ra.
-Giá!
-Giá!
-Giết a!
Sáu bảy trăm tên hảo thủ trong quân hô sát rung trời, khí tức mãnh liệt, vừa lên đã có bảy tám người ném ra xiềng xích, hung hăng quấn quanh thân thể Giang Thạch, ý đồ trực tiếp kéo Giang Thạch xuống ngựa.
Chỉ bất quá những xiềng xích này vừa mới quấn tới trên người Giang Thạch, đã bị Giang Thạch bắt lấy, nhìn thoáng qua, đột nhiên kéo, hô một tiếng, tướng lĩnh địch quân cầm xiềng xích trong tay lập tức phát ra tiếng kêu hoảng sợ, cảm giác được thân thể tựa như đằng vân giá vũ, trực tiếp bay tứ tung ra ngoài từ trên lưng ngựa, không thể khống chế thân thể.
-Không!
Lập tức có bảy tám tên tướng lĩnh đều bị Giang Thạch kéo lên giữa không trung, bay múa lung tung.
"Dây xích này không tệ, dùng cái này làm vũ khí, hẳn là sẽ mạnh hơn.’’
Giang Thạch nhìn sợi xích màu đen to bằng cổ tay trong tay.
Theo bảy tám tên tướng sĩ bị quăng bay ra ngoài, những người còn lại đều nhao nhao giận dữ, ném ám khí thì ném ám khí, kéo cung thì kéo cung, còn có người ném ra dây thừng có móc câu, công kích dày đặc rơi về phía trên người Giang Thạch.
Giang Thạch nhướng mày, cảm thấy phiền não, tiện tay vung Lang Nha Bổng, quét bay từng mảnh ám khí cùng cung tiễn, kết quả tuấn mã dưới háng lại bị ám khí đánh ngã xuống đất, rên rỉ một tiếng, chết thảm.
Thân thể của hắn trong nháy mắt đã rơi trên mặt đất.
Nhìn tuấn mã chết thảm, trong mắt Giang Thạch dần dần bùng lên ngọn lửa tức giận.
-Mẹ nó, vốn không muốn chấp nhặt với các ngươi, các ngươi nhất định muốn chết, vậy không trách được ta.
Hắn đột nhiên cất bước điên cuồng lao ra ngoài, hô một tiếng trực tiếp vung bảy tám sợi xích dài hơn mười thước trong tay lên, giống như cối xay gió lớn, thanh âm chói tai, hung hăng quét đi về hướng đám người đang xông tới ở phía trước.
Chúng tướng vội vàng huy động các loại vũ khí tiến hành chống cự.
Nhưng lần ngăn cản này, bấy giờ bọn hắn mới phát hiện lực lượng của Giang Thạch rốt cuộc kinh khủng đến mức.
Bang bang bang bang!
-Không!
Huyết vụ nổ tung, kêu thảm thiết liên tục phát ra.
Không ngừng có người bị xiềng xích quét trúng, không chỉ có bản thân bị nện bay tứ tung mà ra, ngay cả tuấn mã dưới háng cũng bị một dây xích quét thành bãi thịt, bắn nhào ra ngoài.
Một bên Giang Thạch xông tới, một bên điên cuồng xoay xiềng xích, quả thực không có bất kỳ người nào có thể ngăn trở đường đi của hắn, một đường đi qua, như vào chỗ không người.
Dùng một câu để hình dung đó chính là [Gió thu quét lá rụng].
Vô luận là người cũng tốt, ngựa cũng tốt, ở trước mặt Giang Thạch, tựa hồ đều nhẹ nhàng giống như là lá rụng, bị xiềng xích thô to đánh cho không ngừng bay tứ tung, kêu thảm thiết liên tục.
Từng đợt thanh âm xương vỡ khiến hàm răng người ta không ngừng chua xót vang lên ở khu vực này.
Nguyên bản sáu bảy trăm tên hảo thủ, không đến một phút đồng hồ ngắn ngủn đã bị Giang Thạch quét chết hơn một trăm người, những người còn lại nhao nhao lộ ra vẻ hoảng sợ, đã căn bản không dám tiếp tục xông về phía trước.
Giang Thạch múa siềng xích không một kẽ hở, dưới loại tính huống này cho dù ném ám khí ra cũng vô dụng.
Trình độ ám khí của đối phương cũng cao đến dọa người, các loại ám khí bay qua căn bản đều sẽ bị đối phương ngăn cản bằng siềng xích.
"Bảo vệ tướng quân!"
-Hắn đang lao đến chỗ của Tống tướng quân!
-Mau ngăn hắn lại!
Chúng tướng hoảng sợ kêu to, lại phóng về phía trước.
Ngay cả Tống tướng quân vốn vẫn tọa trấn phía sau cũng thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ kinh hãi, thúc ngựa bỏ chạy.
Chết tiệt, quái vật gì thế này?
Sáu bảy trăm cao thủ cùng ra tay cũng không được bắt hắn, bị một mình hắn đuổi loạn giết một đường?
Hơn nữa tiểu tử kia lại lao thẳng tới mình?
Một khắc hắn cũng không dám dừng lại, vung roi ngựa điên cuồng chạy trốn một đường.
Bang bang bang bang!
-Không!
Khu vực phía sau liên tục có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, từng đạo nhân ảnh bay múa lung tung, giống như là mảnh giấy, dưới sự phát cuồng của Giang Thạch, bị xiềng xích thô to quật đến không ngừng bay ngược.
Dần dần không còn ai dám nhào tới nữa, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng điên cuồng chạy về bốn phương tám hướng khác nhau.
-Chết tiệt!
-Đây sẽ không phải là Võ Thánh chứ?
Ngay cả ba người đang giao chiến với Triệu Thanh cũng lộ ra kinh hãi, vốn còn khinh thường Giang Thạch, nhưng bây giờ lại giống như là nhìn quái vật, vội vàng bỏ qua Triệu Thanh, điên cuồng chạy về phía xa.
-Đi! Đi mau!
-Rút lui!
Tất cả Phong Châu quân đều kinh hoảng chạy trốn, một khắc cũng không dám dừng lại.
Giang Thạch vẫn chưa tiếp tục đuổi giết, lo lắng một mình xâm nhập địch quân sẽ gặp phải tính toán, sau khi quật chết một nhóm người, rất nhanh liền ngừng lại, trực tiếp ném xiềng xích đầy máu trong tay xuống đất, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Triệu Thanh, tay cầm lang nha bổng đi về phía Triệu Thanh.
-Triệu huynh, vô duyên vô cớ đem ta liên lụy vào, ngươi chuẩn bị dùng cái gì để bồi thường?
Giọng ngươi lạnh lùng.
Triệu Thanh cả người đầy máu tươi, thở hồng hộc, tuy rằng mệt mỏi quá sức, nhưng là nhìn thấy tràng cảnh thi thể đầy đất ở đây cũng là tràn ngập hoảng sợ.
Gã này......
Tựa hồ so với lần trước càng thêm kinh khủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận