Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 312: Diệt Môn? 4

Viên Thiên Nhân khinh miệt nói.
“Công tử cẩn ngôn, đề phòng tai vách mạch rừng.”
Lão giả áo xanh nhanh chóng cảnh báo.
Viên Thiên Nhân thờ ơ, không nói thêm, quăng quân cờ xuống, đi ra ngoài: “Chuẩn bị ngựa!”
“Vâng, công tử!”
Người nam tử trung niên cúi người đáp.
Thiết Lang Bang nằm ở Tây Thành.
Trong hàng chục bang phái và gia tộc trong thành, khó nói mạnh hay yếu.
Nhưng có thể đứng vững trong Bạch Long thành, chắn chắn là có chỗ hơn người.
Thiết Lang Bang có truyền thừa hàng trăm năm.
Ban đầu được thành lập bởi một nhóm tu sĩ lưu tán, dựa vào hung hãn không sợ chết mà dần dần chiếm được một chỗ đứng trong Bạch Long thành. Sau nhiều lần cải tổ, Thiết Lang Bang dần từ bản tính hung hãn chuyển sang ổn định, không còn đuổi theo việc đánh giết nữa mà trở nên mềm dẻo và uyển chuyển hơn.
Chính nhờ vậy mà quan hệ của họ với các bang phái và gia tộc xung quanh ngày càng thân thiết trong hàng trăm năm qua.
Lúc này.
Đại môn đỏ rực bị đẩy mở.
Một người nam tử mặt nhợt nhạt, thở hổn hển, vội vã lao vào: “Nhanh... nhanh dẫn ta gặp phu nhân, Hải Kình bang sắp đến diệt môn!”
Đám người trong phòng đều thay đổi sắc mặt, đổ xô tới.
Một người đỡ lấy người nam tử kia, chạy về phía nội viện.
“Cuối cùng thì sao? Không phải nói chỉ bắt cóc bang chủ chủ thôi sao, chúng ta sẽ không dính dáng gì cơ mà?”
Một nữ tử trang dung lộng lẫy từ trong bước ra, vội vã hỏi.
Hôm qua, cao thủ Kim Linh Môn đã đến Thiết Lang Bang lúc nửa đêm để thỏa thuận, yêu cầu bang chủ chủ gánh tất cả tội lỗi, Kim Linh Môn sẽ cố gắng bảo vệ những người còn lại của Thiết Lang Bang, đảm bảo họ không cần lo lắng.
“Ban đầu thì là như thế, nhưng hôm nay Viên Phúc Hải bỗng nhiên phát điên. Giết chết bang chủ chủ trước mặt mọi người, còn đánh nhau với Chủ Mạch và Tả Mạch Kim Linh Môn, bây giờ hắn đã cử người đến diệt bang rồi, phu nhân nhanh trốn đi!”
Nam tử kia hoảng hốt mở miệng.
“Chết tiệt!”
Nữ tử cung trang nghiến răng nghiến lợi, nói: “Ta thừa biết đám vương bát đản đó không đáng tin cậy!”
May mà đêm qua nàng đã chuyển một phần nhi tử và của cải sang nơi khác.
Không đặt tất cả hy vọng vào Kim Linh Môn!
“Nhanh, thu dọn hành lý, nhanh chóng rời đi!”
Nàng cất tiếng quát.
Nhưng âm thanh mới vừa tắt.
Phía trước viện đã bắt đầu ồn ào, kèm theo một loạt âm thanh răm rắp, cùng một số tiếng kêu thảm thiết, âm thanh ghê rợn nghe được cả từ xa.
“Phu nhân nhanh đi, chúng tới rồi!”
Một lão giả lên tiếng hoảng hốt, tay tầm thanh kiếm dài, dẫn một nhóm người đã nhanh chóng lao về phía trước viện.
Chỉ có điều đám người bên này mới vừa lao ra đã nhanh chóng truyền đến từng tiếng tiếng kêu thảm thiết.
Một đống thi thể nhanh chóng bay ra.
Nữ tử cung trang lộ vẻ sợ hãi, nhanh chóng quay người chạy trốn, hướng
Nhưng nàng mới vừa chạy ra, đã có bảy tám người nam tử áo đen, sắc mặt lạnh băng, từ ngoài viện nhảy vào, vẻ mặt lạnh lùng, thân hình cao lớn, chặn lối đi của nàng.
“Hắc Tử Vệ?”
Nữ tử cung trang lộ ra vẻ hoảng sợ.
Viên Phúc Hải thậm chí huy động cả Hắc Tử Vệ để diệt bọn họ?
Hừ! Hừ!
Hai người nam tử áo đen thân hình chớp nhoáng, nhanh đến mức mơ hồ, lập tức xuất hiện ở gần người nữ tử cung trang.
“Ta liều mạng với các ngươi!”
Nữ tử cung trang nghiến răng, gầm thét một tiếng, không quan tâm gì cả lao thẳng tới.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, khí thế lan tỏa.
Nữ tử cung trang thét lên đau đớn, lập tức bay ngược ra, đập mạnh xuống xa xa.
Những người nam tử áo đen khác lập tức nhanh chóng lao về các hướng khác của Thiết Lang Bang, ánh mắt lạnh băng, giống như cỗ máy giết chóc, gặp ai giết đấy, không hề nương tay.
Trong nháy mắt, toàn bộ tổng bộ Thiết Lang bang đầy tiếng kêu thảm thiết, máu tươi bắn tung tóe.
Một đống xác chết bay khắp nơi.
Phía trước viện.
Giang Thạch mặc trường bào đen, thân hình cao lớn, ngẩng đầu lên, nhìn về phía khu vực phía trước.
Ai có thể nghĩ rằng, nhiệm vụ thứ hai của hắn khi đến thế giới này, là dẫn người đi đồ gia diệt tộc?
Cảm giác này...
Thật khó diễn tả.
“Đại nhân, tất cả đã giết hết, chỉ còn 7 người còn sống, tạm thời chưa giết, nhưng sau khi kiểm tra, ba nhi tử và bốn nữ nhi của Hách Hổ không có ở đây, ngoài ra, còn một vài thủ hạ trọng yếu của bọn hắn cũng biến mất, có lẽ đã sơ tán từ lâu.”
Một tên nam tử áo đen xuất hiện trước mặt Giang Thạch, cung kính nói.
“Vậy sao? Mang những người còn sống đó tới đây.”
Giang Thạch phán.
“Vâng, đại nhân.”
Người nam tử áo đen chắp tay, lập tức lui ra.
Không lâu sau.
Nữ tử cung trang vừa nãy cùng vài người nam tử bị thương nặng được người áo đen nhanh chóng dẫn ra, tay đứt chân gãy, mặt nhợt nhạt đầy vẻ sợ hãi.
“Những người còn lại đang ở đâu?”
Giang Thạch hỏi.
“Khụt!”
Người nữ tử cung trang khạc nhổ một bãi nước bọt, căm phẫn nói, “Đám phế vật Hải Kình bang, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ nhận quả báo, ngày sau ắt sẽ có người dùng vô số thủ đoạn tàn nhẫn, đối phó các ngươi!”
Bốp!
Âm thanh mới dứt, bên cạnh một người nam tử áo đen bước tới tát vào mặt nàng.
Cú tát khiến toàn bộ răng của nàng lập tức rớt hết, máu chảy ròng ròng, thét lên đau đớn, nửa khuôn mặt toàn máu tươi.
“Đại nhân không cần nương tay với bọn chúng, giao cho thuộc hạ, thuộc hạ có vô số cách khiến chúng nói ra.”
Tên nam tử áo đen lạnh lùng nói.
“Tốt, nhanh chóng.”
Giang Thạch đáp.
“Vâng, đại nhân.”
Tên nam tử áo đen tôn kính cúi đầu, lập tức ra hiệu vài người, lôi đám người trước mặt xuống để tra tấn.
Không lâu sau, một tên nam tử áo đen khác chạy vụt ra, chắp tay nói, “Đại nhân, của cải của Thiết Lang bang đã tìm ra hết, đại nhân có muốn kiểm tra không!”
“Dẫn ta đi xem!”
“Vâng, đại nhân!”
Một tên nam tử áo đen dẫn Giang Thạch đi nhanh về phía nội viện.
Không lâu sau.
Trong sân rộng, xuất hiện mười mấy chiếc hòm lớn, tất cả đều mở ra, chất đống lên, bên trong là vô số đồ trang sức bằng vàng bạc.
Ngoài ra bên cạnh còn chất đống đĩa bạc, đồ dùng làm bằng bạc cùng nhiều món cổ vật, tranh vẽ, và vô số đan dược và dược liệu không biết tên.
Chất đầy đồ vật linh tinh có giá trị, không biết có bao nhiêu.
Giang Thạch chỉ nhìn một cái đã nhận ra trong đó có không ít dược liệu có tác dụng với hắn.
“Đây là tất cả của cải của Thiết Lang bang?”
“Đúng vậy đại nhân, nhưng phần lớn đã được bọn hắn chuyển đi, đợi khi tra tấn ra thì tự nhiên sẽ biết.”
Người nam tử áo đen cúi đầu đáp.
Giang Thạch gật đầu nhẹ, bước tới bắt đầu lục lọi.
Lúc này!
Một tràng tiếng cười vang vọng đột nhiên từ bên ngoài truyền vào.
“Giang sư đệ thật là hảo thủ đoạn, nhanh như thế đã vây diệt xong Thiết Lang bang, binh quý thần tốc, khó trách bang chủ coi trọng ngươi như thế!”
Mi mắt Giang Thạch giật nhẹ, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một thanh niên thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn tú bước lớn từ bên ngoài tiến vào, khoác bộ cẩm y gấm dài, lộ ra ngực đồng da sẫm màu, nở nụ cười hoà nhã, đi tới đây.
“Người là?”
“Đại nhân, hắn là Viên Thiên Nhân, nhi tử thứ mười ba của bang chủ!”
Người nam tử áo đen đáp.
“Viên Thiên Nhân?”
Ánh mắt Giang Thạch híp lại.
Người cách đây không lâu đã để hắn xin lỗi Dương Tâm Giai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận