Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 473: Huyết Đan Nhị Trọng! 4

Di Lăng tiểu trấn.
Trong phòng.
Trong một thùng dược liệu khổng lồ.
Giang Thạch ngồi xếp bằng, không nhúc nhích, xung quanh thân thể đều là mạch máu dày đặc, giống như những con từng con giun nhúc nhích phập phồng, không ngừng vận chuyển quanh thân.
Khí huyết cường hãn lao nhanh, cuồn cuộn từng mảnh, mỗi một giọt máu tươi trong cơ thể đều giống như có được sinh mệnh.
Những mảng máu huyết khí đang không ngừng lóe lên, tụ hợp lại ở giữa, dần dần hóa thành một đầu Ma Long dữ tợn cuồng bạo, ánh mắt lạnh lẽo, một thân huyết quang, bơi tới bơi lui trong thân thể Giang Thạch.
Rống!
Tiếng rít gào trầm thấp mà khàn khàn đột nhiên vang lên từ trong thân thể Giang Thạch. Hàng vạn lỗ chân lông của hắn đều tỏa ra khí tức khủng bố, dày đặc, tê dại, quét ngang bốn phía.
Toàn bộ gian phòng trong nháy mắt tràn ngập một tầng khí tức khủng bố như dã thú hoang dã.
Bàn ghế đều bị khí tức vô hình tung bay ra ngoài, rung động dữ dội, tràn ra bốn phương tám hướng.
Trong nháy mắt đầu Thái Cổ Ma Long hình thành trong cơ thể, từng mảnh vảy giáp đen dày đặc ma mị bắt đầu mọc ra, lan rộng ra bốn phía.
Toàn bộ cơ thể hắn cũng có xu hướng bắt đầu phình to hơn nữa.
May mắn, Giang Thạch kịp thời khống chế thân thể, ngăn không cho nó tiếp tục bành trướng. Từng mảnh lân giáp đen từ lỗ chân lông toát ra cũng bắt đầu từ từ thu nhỏ lại.
Hô!
Giang Thạch nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói trắng, hai mắt mở ra. Hắn đứng dậy từ trong thùng thuốc, nhìn bàn tay của mình, nắm chặt một quyền.
Két két két!
Toàn bộ nắm tay đều vang lên những tiếng động khủng khiếp như kim thiết ma sát.
Cửu Long Phách Ma Thể đã viên mãn!
Giang Thạch tự nói trong lòng.
Một lực lượng cực kỳ kinh khủng tỏa ra từ lòng bàn tay hắn. So với trước đây, lực lượng của hắn gần như mạnh hơn gần gấp đôi.
Bây giờ, hắn chỉ còn lại Nguyên Hồn Chân Giải và Thánh Tâm Diệt Hồn Thuật chưa đạt đến cảnh giới viên mãn. Nhưng với thiên phú Phệ Hồn, khoảng cách để hai môn thần công này viên mãn tuyệt đối đã không xa.
"Hả?"
Bỗng nhiên, Giang Thạch nhíu mày, thân hình chợt lóe, trong nháy mắt xuất hiện bên ngoài cửa phòng, quét nhìn xung quanh.
‘’Quái dị! Từ mấy ngày trước, ta cứ có cảm giác như bị người theo dõi. Nhưng mỗi lần xuất hiện, cảm giác đó lại biến mất.’’
Là ai?
Chẳng lẽ là ảo giác của ta?
Trong lòng hắn có chút hoài nghi, ánh mắt sắc bén quét qua, thiên phú Thấu Thị đang vận chuyển, trong lòng như có điều suy nghĩ.
"Không được, không thể ở đây lâu hơn!"
Giang Thạch gọi Huyền Đạo Tử lên, hai người lập tức rời khỏi nơi ở.
"Chuyện gì vậy, Giang Tiểu Hữu, lại bị người theo dõi sao?" Huyền Đạo Tử vội vàng hỏi.
"Không rõ lắm, ta luôn cảm thấy như có người đang theo dõi ta, nhưng quay đầu lại thì không thấy gì, thật quỷ dị. Trước đó cũng có người tìm đến ta." Giang Thạch ngưng trọng nói, ánh mắt vẫn quét qua xung quanh.
"Bị theo dõi mà không thấy gì sao?" Huyền Đạo Tử ngẩn ra, nói, "Ngươi chắn chắn có cảm giác đó?"
Hắn vội vàng vận dụng tinh thần lực mạnh mẽ quan sát xung quanh.
"Phải." Giang Thạch trầm giọng nói.
"Có thể là Huyền Ảnh Thần Tộc, nếu đúng là bọn hắn thì bằng mắt thường không thể phát hiện được. Họ ẩn nấp trong hư không, ngoài việc vận dụng tinh thần lực cực kỳ cường hãn thì bằng mắt thường không thể nhìn thấy." Huyền Đạo Tử trầm giọng nói.
"Huyền Ảnh Thần Tộc?"
"Chủng tộc này vô cùng quỷ dị, trời sinh phù hợp với hư không, khí tức gần như hư vô, giống như cá sinh sống trong nước. Bọn hắn có thể coi hư không như nước, một khi bước vào hư không thì người bình thường căn bản khó có thể phát hiện." Huyền Đạo Tử nói.
"Nếu vậy có thể là bọn hắn phải không??"
Ánh mắt Giang Thạch lạnh lùng, trực tiếp vận dụng tinh thần lực mạnh mẽ, quan sát xung quanh. Trước đó hắn cũng đã từng vận dụng tinh thần lực nhưng không phát hiện gì. Hắn còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình.
Lần này khi vận dụng tinh thần lực, hắn còn vận dụng thiên phú Thấu Thị đi kèm, trong nháy mắt hai loại lực lượng này hợp nhất, đáy mắt của hắn như có hai tầng sáng trùng điệp.
Ngay lập tức, cảnh vật trước mắt thay đổi.
Giang Thạch nhìn thấy cách đó không xa, một bóng người trong suốt mơ hồ, đang đứng im trên nóc nhà, hai tay ôm lấy ngực, ánh mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm về phía mình.
Ánh mắt Giang Thạch trầm xuống.
"Tìm chết!"
Bùm!
Chân hắn đạp xuống đất, thân thể như bay lên, khí huyết cuồn cuộn, toàn thân bỗng chốc phình to, xé rách quần áo, biến thành cự nhân cao sáu, bảy thước.
Tốc độ của hắn nhanh như chớp.
Huyền Đạo Tử sắc mặt hơi biến, vội vàng quay đầu lại.
"Giang tiểu hữu, ngươi phát hiện gì?"
Ngay khi hắn dứt lời, Giang Thạch đã xuất hiện trên nóc nhà, bàn tay to lớn mang theo ánh sáng kim loại màu đồng cổ, vung xuống một cái tát.
Tên Huyền Ảnh Thần Tộc trong trạng thái trong suốt hơi ngẩn ra, cho đến lúc này hắn mới đột nhiên biến sắc, lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng ra tay ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận