Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 206: Mở Khóa Thiên Phú Thứ 5!! 2

Một khi chết, thế lực của họ cũng tuyên bố chấm dứt.
Vì vậy, dù thế nào họ cũng không muốn chết.
Bên ngoài địa lao.
Không biết từ lúc nào Trần Huyền Thiên đã tới, im lặng nghe động tĩnh bên trong, cho đến khi Giang Thạch tra hỏi xong, mới ho nhẹ một tiếng, đi vào địa lao.
Giang Thạch vừa nghe tiếng, lập tức đứng dậy quay đầu lại.
"Giáo chủ!"
"Giang Hữu Sứ, có vẻ thu hoạch không tồi."
Trần Huyền Thiên nở nụ cười miễn cưỡng, quần áo trên người đã thay đổi từ lúc nãy.
"Giáo chủ, ngươi không sao chứ?"
Giang Thạch hỏi han, nhạy bén nhận ra sắc mặt Trần Huyền Thiên tái nhợt, khí huyết dao động.
Chắn chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Không có gì, đây là thương thế cũ."
Trần Huyền Thiên nhẹ nhàng vẫy tay, nói: "Ra ngoài nói chuyện?"
"Được!"
Giang Thạch gật đầu, trực tiếp đi ra ngoài.
"Giang Hữu Sứ, thích võ học là chuyện tốt, nhưng tham nhiều nuốt không trôi, người luyện võ kỵ nhất là học nhiều mà không tinh, với thiên phú của ngươi, tốt nhất nên tập trung tu luyện một môn tuyệt học, chứ không phải đồng thời tu luyện nhiều môn võ học cùng một lúc!"
Ngữ điệu Trần Huyền Thiên nghiêm túc, với tư cách người đi trước khuyên nhủ Giang Thạch.
"Giáo chủ yên tâm, thuộc hạ tự có phương án."
Giang Thạch nói.
Làm sao hắn không biết tham nhiều nuốt không trôi chứ.
Hắn ép buộc đòi hỏi võ học chỉ là để tìm ra siêu phẩm võ học phù hợp với mình.
Còn các siêu phẩm võ học không hợp với hắn ở thời điểm này, cho dù bây giờ không luyện, nhưng ghi nhớ trong đầu cũng không sao, bất cứ lúc nào rảnh rỗi đều có thể tu luyện, hoàn toàn không lãng phí thời gian.
"Vậy thì tốt."
Trần Huyền Thiên yên tâm, nói: "Giang Hữu Sứ, không phiền đi dạo với lão phu một lát chứ?"
"Được."
Giang Thạch gật đầu.
Hai người lập tức cùng đi.
...
Trưa hôm sau.
Địa phận Khúc Châu.
Đây là một tòa sơn trang cực kỳ rộng lớn, kiến trúc uy nghi, cảnh sắc tuyệt mỹ, trong trang viên có núi, ngoài núi là trang viên, tầng tầng lớp lớp, cực kỳ độc đáo.
Đây chính là tổ trạch Khổng thị!
Không chỉ có danh tiếng hiển hách trong giang hồ thế tục, mà thậm chí trong vòng tròn thế gia cũng có địa vị tôn quý, trong mắt nhiều tiểu tộc tầm thường, nơi này không khác gì thánh địa vậy.
Chỉ là lúc này tổ trạch Khổng thị chẳng hề bình yên chút nào.
Trong sân khắp nơi là giấu vết tàn phá, kiến trúc sụp đổ, mặt đất nứt vỡ, thi thể nằm ngổn ngang, trong không khí ngập mùi máu tanh nồng.
Giống như vừa trải qua thảm họa, không khí tràn ngập khí tức đè nén căng thẳng.
"Lấn ta quá đáng, Mông Phóng tiểu nhi, lấn ta quá đáng!"
Sắc mặt Khổng Đạo Vinh tức giận, trong miệng gầm lên, đập mạnh cái bình sứ tinh xảo xuống đất, mặt tức giận nổi gân xanh, kỳ dị vô cùng.
Vừa tối hôm qua, lúc bọn họ hợp lực đối phó Trần Huyền Thiên, Mông Phóng lại dẫn cao thủ tập kích tổ trạch Khổng thị, chỉ trong một đêm giết hại hàng chục cao thủ của Khổng thị, thậm chí cả tổ trạch Khổng thị cũng bị phá hủy thảm hại.
Nếu không phải thời khắc then chốt, vị Thái Thượng trưởng lão còn ở lại tổ trạch kịp thời xuất trận, tổ trạch Khổng thị đã bị Mông Phóng san bằng!
Đây quả thực là sỉ nhục.
Tổ trạch hàng ngàn năm của Khổng thị bị xâm nhập?
"Đêm qua ngoài Mông Phóng ra tay, bên Tam Tài Minh cũng có động thái, vài căn cứ dưới quyền Khổng thị của ta bị Tam Tài Minh tiêu diệt, tổn thất không ít dược liệu và vàng bạc."
Một nam tử trung niên nhanh chóng nói.
"Vô dụng, đều là một lũ vô dụng!"
Khổng Đạo Vinh càng tức giận, đập mạnh bàn.
"Lão tam, đủ rồi, đừng nóng giận nữa, bây giờ gia chủ chưa về, Khổng thị không thể loạn, sau này không thể tùy tiện ra tay nữa."
Một lão giả bên cạnh ngữ điệu trầm thấp, mặt đầy nếp nhăn, khí huyết hỗn loạn, nói nhỏ.
Đây là vị Thái Thượng trưởng lão thứ hai của Khổng thị, tên Khổng Đạo Huyền.
Thực lực cao thâm, không thua Khổng Đạo Vinh!
Đêm qua Mông Phóng xâm nhập tổ trạch, chính hắn đứng ra ngăn chặn Mông Phóng, chỉ là rất nhanh lại có một lão quái của Nhất Nguyên Minh xuất hiện cầm chân hắn, nên Mông Phóng mới được tung hoành giết chóc, trong một đêm tàn sát qua một vòng trong tổ trạch Khổng thị.
Nếu không phải thời khắc mấu chốt hắn mang nội tình chân chính ra, hàng ngàn năm cơ nhiệp của Khổng thị sợ là đã tiêu vong.
Khổng Đạo Vinh giận đến run người, sắc mặt xanh xám, trong lòng như có ngọn lửa đang bốc cháy.
Lần này đối phó Hắc Liên Thánh Giáo đã khiến hắn cực kỳ bực bội, kết quả bây giờ lại xảy ra chuyện này, thật sự để hắn khó chịu không thôi.
"Vết thương của Cao Vân thế nào?"
Khổng Đạo Vinh gằn giọng hỏi.
"Tứ trưởng lão bị Giang Thạch làm bị thương nặng, mất một cánh tay và nửa khuôn mặt, hiện vẫn hôn mê, chắc... chắc còn cần một thời gian nữa mới tỉnh lại!"
Nam tử phía trước cẩn thận nói.
"Giang Thạch!"
Khổng Đạo Vinh căm phẫn nghiến răng, nắm tay bóp kèn kẹt.
"Bây giờ không được hấp tấp động thủ nữa, tất cả chờ gia chủ về bàn lại, hơn nữa, Thiên Nhật và Tuyết Nhi sắp xuất qua. Những sỉ nhục này sớm muộn cũng có thể rửa sạch!"
Khổng Đạo Huyền nói thấp.
"Thiên Nhật và Tuyết Nhi!"
Khổng Đạo Vinh ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lóe, vui mừng nói: "Hay lắm, thật tốt, Kỳ Lân tử của Khổng thị rốt cuộc sắp xuất thế..."
...
Hắc Liên Thánh Giáo.
Trong phòng.
Giang Thạch im lặng nhìn một chiếc giới chỉ đen trên tay, toàn bộ giới chỉ phong cách cổ xưa, màu đen thẫm, mang khí tức thần bí.
Ai có thể nghĩ Trần Huyền Thiên lại đưa thứ này cho mình!
Đây không phải giới chỉ bình thường!
Hắc Liên Giới Chỉ!
Là tượng trưng thân phận Giáo chủ của Hắc Liên Thánh Giáo!
Mặc dù Trần Huyền Thiên vẫn chưa nói rõ ràng sẽ truyền lại chức vị cho hắn, nhưng việc bàn giao chiếc giới chỉ này đã là biểu thị trực tiếp nhất.
"Trọng trách này cũng không nhẹ..."
Giang Thạch tự nhủ.
Cho dù hắn từ chối nhiều lần, nhưng không thể chống lại Trần Huyền Thiên cưỡng ép đưa cho hắn.
Hơn nữa, hắn có cảm giác Trần Huyền Thiên giống như đang giao phó hậu sự vậy.
Hay là vết thương của Trần Huyền Thiên thực sự nghiêm trọng như thế?
Trong lòng Giang Thạch buồn bã.
Ban đầu hắn chỉ muốn tìm nơi ẩn nấp tránh đầu sóng ngọn gió, không ngờ vô tình lại trở thành đầu lĩnh của Hắc Liên Thánh Giáo?
Hắn thở dài, lập tức nhìn về phía bảng điều khiển, mắt sáng lên.
"Điểm danh vọng vượt quá một vạn rồi?"
Hắn vui mừng trong lòng.
Chỉ thấy bảng điều khiển lúc này đang phát ra tia sáng mờ ảo, điểm danh vọng chính thức vượt qua mốc một vạn, đột nhiên!
Đinh!
Mở khóa thiên phú: Thấu Thị!
Thấu Thị: nhìn thấu ảo ảnh, tăng cường trí tuệ, tằng cường tinh thần, nhìn thấu điểm yếu của địch nhân!
Trong nháy mắt, vô số tin tức xuất hiện tràn vào não bộ, nhanh chóng được não bộ hấp thụ.
"Thiên phú loại tinh thần?"
Không đúng!
Có vẻ xa xa không chỉ thế!
Ngoài tinh thần, còn có thể nhìn thấu điểm yếu của địch, giống như có chức năng quét vậy.
Giang Thạch không nhịn được nhìn về phía phòng, chỉ thấy trong nháy mắt thế giới trước mắt đối với hắn trở nên khác hẳn, chưa bao giờ thế giới trong mắt hắn rõ ràng đến thế.
Không những thế, dưới tác dụng của [Thấu Thị], bộ não của hắn cũng hoạt động nhanh chóng, giống như biến thành máy tính tốc độ cao, liên tục mô phỏng tất cả vị trí có thể có địch nhân ẩn nấp.
Từng góc phòng, trong mắt hắn đều trở thành điểm ẩn nấp, dường như bất kỳ động tĩnh nào cũng không thể tránh khỏi mắt hắn, giống như rada quét hình đang quét nhanh.
"Kỳ lạ thật, cảm giác này... thật kỳ lạ."
Giang Thạch càng nhìn càng kinh ngạc, cúi xuống nhìn bàn tay, chỉ thấy các đường vân trên lòng bàn tay trở nên vô cùng thô to, cực kỳ rõ ràng.
Từ giờ trở đi!
Võ học loại tinh thần sẽ không còn tác dụng với hắn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận