Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 341: Giải Quyết! 2

Tiếng kêu thảm thiết của Ngô Thiến Nhi vọng lại từ phía xa.
"Thanh!"
Vị trưởng lão cháy đen phía sau cũng điên cuồng gầm lên, nhảy dựng lên từ dưới đất, toàn thân cũng nhanh chóng phồng to, hấp thụ kinh nghiệm tự bạo của Thanh trưởng lão, trước khi năng lượng kịch phát đầy đủ đã đột nhiên phát nổ, rầm một tiếng, ngay giữa đường đã biến thành luồng năng lượng xung kích bạo liệt.
Giang Thạch vừa mới ném Thanh trưởng lão, lập tức bị nhấn chìm bởi luồng năng lượng đáng sợ này, lúc đó giống như bị dung nham nóng rực nuốt chửng.
Linh hồn thể trong suốt vừa bay nhanh, vừa quay lại nhìn.
Khi thấy ánh sáng tự bạo của trưởng lão Ngô gia nhấn chìm Giang Thạch, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhanh chóng kinh hãi mở to mắt.
Trong luồng sáng năng lượng hỗn độn, một bóng ma khổng lồ đáng sợ lại bước ra, mặc dù trên người có nhiều vết máu, nhưng vết thương liên tục nhấp nháy ánh sáng trắng.
Mỗi lần ánh sáng trắng lóe lên, vết thương liền khôi phục như cũ với tốc độ khó tin.
Không sao?
"Nhìn thấy toàn bộ thực lực của ta, các người vẫn muốn sống sót rời đi? Quá ngây thơ!"
Giọng Giang Thạch trầm thấp, khàn khàn nhưng đáng sợ.
Như một con quái thú thần bí.
Vụt!
Thân thể hắn lại biến mất.
Gần như trong nháy mắt, đã xuất hiện sau lưng linh hồn thể trong suốt.
Linh hồn thể trong suốt lập tức cảm nhận được khí thế kinh khủng vô biên, tức giận và bất lực, gầm lên, ném Lục Viêm và Ngô Thiến Nhi ra xa, thiêu đốt linh hồn, toả sáng kinh người, lao thẳng về Giang Thạch.
Hắn biết hôm nay hắn không thể thoát.
Đã không thể thoát, chỉ còn cách thiêu đốt linh hồn, giành lại cơ hội sống cho đồ đệ!
Thực lực Giang Thạch đã vượt ngoài dự tính của hắn.
Nếu ở đỉnh cao, Giang Thạch chỉ là sâu kiến trong mắt hắn!
Nhưng bây giờ Giang Thạch không khác gì bùa đòi mạng của sư đồ bọn hắn!
Nếu biết, hắn đã không để Lục Viêm chọc giận người này.
"Viêm Nhi, ngươi là đồ đệ khiến ta tự hào nhất, sư phụ đồng hành với ngươi lớn lên, nhìn ngươi trưởng thành, ngươi đạt thành tựu ngày nay, sư phụ rất hài lòng. Nhưng giờ sư phụ chỉ có thể đi cùng ngươi đến đây, đừng thất vọng, đừng đau buồn, cho dù cánh tay tan nát, vẫn có cơ hội nối lại, sư phụ tin sau biến cố lần này, ngươi nhất định sẽ chín chắn và mạnh mẽ hơn, Viêm Nhi, ngươi là niềm tự hào của sư phụ!"
Giọng nói già nua, khàn khàn từ miệng linh hồn thể trong suốt vang lên, toàn thân hắn cháy bừng bừng, ánh sáng rực rỡ, như thăng hoa, hoàn toàn biến thành màu trắng.
Một khí thế kinh khủng không tưởng nổi bùng phát, cuồn cuộn dâng trào, chấn động thiên địa, giống như hàng chục ngon núi lửa phun trào cùng một lúc.
"Sư phụ!"
Lục Viêm đột nhiên quay lại, giống như cảm nhận điều gì, gào thét bi thương.
Đôi mắt chợt đỏ ngầu.
"Ngô nha đầu, mau đưa Lục Viêm đi đi, chạy tới Ám Nguyệt Sơn Mạch!"
Linh hồn trong suốt ra lệnh, giọng nói trầm trọng, toàn thân sáng chói, khí thế hủy diệt lao thẳng về phía Giang Thạch.
"Đại Bi Chưởng!"
"Sư phụ! Sư phụ!"
"Lục Viêm ca ca, mau chạy..."
"Giang Thạch, ngươi giết sư phụ ta, ta nhất định không tha ngươi, ta nhất định không tha ngươi, ta sẽ giết cả nhà ngươi, Giang Thạch, ta nhất định không tha ngươi..."
Tiếng kêu thảm thiết của Lục Viêm vang khắp đêm tối, nhưng thân thể bị Ngô Thiến Nhi lôi đi chạy nhanh ra xa.
Rầm rầm rầm!
Sau lưng, thiên địa chuyển động dữ dội, tiếng nổ long trời lở đất, lôi điện và liệt hỏa bao trùm, khắp nơi là khí tức hủy diệt và sóng kình chấn động kinh khủng.
Những chấn động kinh khủng này thu hút không ít cường giả chú ý, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía này.
Tuy nhiên!
Những sóng sung kích này không kéo dài quá lâu.
Khoảng hơn mười phút sau, lại có tiếng nổ lớn.
Mọi rung động đều tan biến.
Một linh hồn tan nát như nến tàn trong gió hung hăn nện trở lại chỗ cũ, nửa người đã vỡ vụn.
Nửa còn lại cũng mờ mờ ảo ảo, giống như chỉ cần một cơn gió cũng sẽ khiến nó tản mác hoàn toàn.
Cuối cùng, linh hồn thể trong suốt vẫn thất bại.
Trái lại, trên người Giang Thạch ngoài vết máu ở khóe miệng ra thì không nhìn thấy bất kỳ vết thương nào.
Hơn nữa, hắn đang không ngừng vận chuyển thiên phú Quy Nguyên, một mảng ánh sáng trắng lóe lên, khiến cho những vết thương thể chất và linh hồn đang nhanh chóng phục hồi như cũ.
"Khụ khụ... ngươi... ngươi rốt cuộc là quái vật gì?"
Linh hồn thể trong suốt khó nhọc lên tiếng.
Công kích linh hồn, vô hiệu!!
Người này cho dù bị thương nặng đến đâu cũng có thể lập tức hồi phục!
Làm sao có chuyện này?
Lần đầu tiên hắn cảm thấy một tia tuyệt vọng đối với Lục Viêm.
Đã chọc giận một tồn tại kinh khủng như vậy, nếu không có sự trợ giúp của người khác, Lục Viêm chắn chắn không thể chiến thắng!
"Xuống đất hỏi Diêm Vương đi."
Giọng điệu Giang Thạch lạnh lùng, bước tới gần trước mặt linh hồn thể trong suốt, nói: "Tạm biệt, lão gia gia trong chiếc nhẫn! Đáng tiếc, dù là mở ngoại qoải cũng không thể làm gì được ta!!"
Ầm!
Đấm ra một quyền, mang theo sức công kích linh hồn cường đại, trực tiếp đập mạnh vào linh hồn thể trong suốt, lập tức đánh tan linh hồn thể vốn đã mơ hồ ảm đạm.
Hóa thành vô số đốm lấp lánh rồi hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa.
Sắc mặt Giang Thạch lạnh băng, liếc nhìn hướng hai người Lục Viêm đi xa, chân đạp mạnh xuống đất, vừa định trực tiếp đuổi theo, bỗng nhiên, trong lòng sinh cảm ứng, đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng có tiếng gió ù ù, tiếp đó ba bốn bóng người lao tới từ xa.
Mỗi người đều kinh ngạc, khó có thể tin được.
"Giang... Giang Tổng Quản?"
"Là các ngươi."
Giang Thạch bình tĩnh lên tiếng.
Quả nhiên là mấy vị trưởng lão quen biết của Hải Kình Bang.
"Đây... đây là chuyện gì xảy ra vậy?"
Một vị trưởng lão kinh ngạc nói.
"Không có gì, chỉ là vài con chuột nhắt đến gây sự, bị ta giết chết rồi, còn hai tên đã chạy thoát, ta đang đuổi theo, thứ lỗi không thể tiếp đãi các vị, mong rằng các vị thông cảm."
Giang Thạch điềm nhiên nói, xoay người biến mất trong nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận