Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 115: Hoán Huyết lão quái xuất hiện! 2

Vừa lên tới, thân thể đối phương liền hung hăng nện vào một nhóm Thiết Tu La ở trước nhất, lực lượng mạnh không biết bao nhiêu bộc phát ra, lập tức đánh cho nhóm Thiết Tu La phía trước nhất điên cuồng phun máu, xương cốt toàn thân vỡ nát, thân hình giống như là diều giấy trong gió, bay múa lung tung.
Máu đỏ phun khắp nơi.
"Mẹ ơi, chạy mau!"
"Quái vật, đúng là quái vật!"
Đám người đại loạn một mảnh, đủ loại thanh âm kêu gào đều có.
Giang Thạch tựa như đã giết đỏ mắt, cầm lấy thân thể của cự nhân lông đen chỉ lo đập điên cuồng về những Thiết Tu La kia, vốn Thiết Tu La còn muốn dựa vào thiết giáp có khắc trận phù thần bí mà lại cường đại, ý đồ dựa vào đội hình vây quanh Giang Thạch, nhưng mà rất nhanh bọn hắn liền phát hiện sự thật kinh khủng, căn bản là vô dụng.
Cạch cạch cạch!
Giang Thạch trực tiếp đập loạn một trận, Thiết Tu La điên cuồng phun máu, bay tứ tung, căn bản không theo kịp tốc độ của Giang Thạch.
Lúc này.
Khoảng cách nơi đây ước chừng hai ba trăm thước bên ngoài.
Trên một ngọn cây không đáng chú ý.
Đang có hai đạo nhân ảnh lẳng lặng đứng ở nơi đây, vẻ mặt khiếp sợ, từ xa nhìn về hướng bên này.
Một người thân hình rộng lớn, chừng xấp xỉ một thước chín mấy, cơ bắp trên người phồng lên, làn da hiện ra màu vàng sậm, ăn mặc tăng nhân, nhưng so với tăng nhân bình thường thì càng lạnh, càng hung.
Một người khác thì là một nữ tử mặc quần áo màu xanh, đầu mang mặt nạ màu xanh, nhìn không ra tuổi tác cụ thể, chỉ có thể nhìn thấy dáng người yểu điệu mơ hồ, phập phồng hấp dẫn.
"Không thể tưởng tượng nổi, thật sự không thể tưởng tượng được, Thanh Y Lâu ta vẫn đánh giá thấp người này."
Đôi mắt đẹp của nữ tử mặc quần áo màu xanh kia nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng tràn ngập khiếp sợ thật sâu, bỗng nhiên mỉm cười, nhìn về phía tăng nhân bên cạnh, cười nói: "Kim Phật Tử, việc trọng đại như thế, ngươi không muốn thuận tiện ra tay một chút sao? Nếu không ra tay, cự nhân lông đen kia rất có thể sẽ chết ở trong tay người này.’’
"Ngươi không cần kích ta, kích ta cũng vô dụng, lực lượng của người này chắn chắn đã đánh vỡ cực hạn của Võ Thánh, mặc dù còn không tới Hoán Huyết, nhưng là tuyệt đối đã không xa."
Thanh âm tăng nhân kia lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
"Hoán Huyết?"
Nữ tử thanh y giật mình trong lòng, đôi mắt đẹp chuyển động, nói: "Xem ra trên thân người này quả nhiên là có bí mật khác, nếu không, lại làm sao có thể gánh chịu lực lượng vượt qua Võ Thánh mà cơ thể không sụp đổ."
‘’Trên người mỗi người đều có bí mật, nếu như Thanh Y Lâu các ngươi đối với bí mật của mỗi người đều hứng thú như vậy, chỉ sợ đến lúc chết cũng không biết chết như thế nào?"
Kim Phật Tử lạnh lùng nói.
"Ngươi nói đúng, bất quá, mặc dù Thanh Y Lâu ta không thể truy căn tìm đáy của người này, nhưng có người lại có thể."
Nữ tử thanh y lộ ra nụ cười, nói: "Vị lão quái kia đã biết được tin tức, đang chạy tới hướng bên này, khả năng bây giờ hắn đã đến dưới chân núi. ‘’
-Lão quái của Hoành Châu Vương thị?
Kim Phật Tử ánh mắt lạnh lẽo.
"Đúng vậy, 【 Hoành Châu Vương thị 】 đã có nhiều trưởng lão chết ở chỗ này như vậy, làm sao có thể từ bỏ ý đồ? Lão quái gia tộc bọn họ lần trước đã từng xuất động qua, chỉ là không tìm được người này thôi, bây giờ người này lại giết cường giả của bọn họ, vị lão quái này tự nhiên ngồi không yên."
Nữ tử thanh y mỉm cười, nói: "Về phần Côn Sơn Long thị, Lũng Tây Trương thị bên kia cũng đều đã có người bắt đầu khởi hành, trên người Giang Thạch này rốt cuộc có bí mật gì, liền xem ba nhà này phân chia như thế nào.’’
-Thanh Y Lâu, quả nhiên tuyệt không yên tĩnh.
Kim Phật Tử ngữ khí lạnh lùng.
"Chê cười rồi."
Nữ tử thanh y mỉm cười nói.
Cạch! Cạch! Cạch! Cạch......
Từng đợt tiếng oanh kích nặng nề cuồn cuộn không ngừng truyền ra, đánh cho từng Thiết Tu La vây quanh không ngừng bay tứ tung, cự nhân lông đen trong tay Giang Thạch điên cuồng phun máu, kêu thê lương thảm thiết.
Giang Thạch rất muốn đánh nát thân thể cự nhân lông đen này, thế nhưng hung lang, ác hổ trên người đối phương lại vô cùng thần bí, mặc dù bị chính mình dọa đến co đầu rụt cổ vào trong thân thể người này, nhưng vẫn vững vàng bảo vệ thân thể của đối phương, thế cho nên lực lượng của Giang Thạch đánh qua đều bị văng ra mấy lần.
Nhưng dù vậy, liên tục nện điên cuồng xuống, xương cốt toàn thân của cự nhân lông đen cũng gãy lìa trên chín thành, tất cả ngũ tạng lục phủ đều dời vị trí.
Mắt thấy một loạt Thiết Tu La liên tiếp bị đập chết, Hoành
"Chết tiệt!"
Văn sĩ trung niên giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, vội vàng muốn ngăn chặn những Hoành Châu quân này rút lui.
Chỉ bất quá binh bại như núi đổ, tất cả Hoành Châu quân đều đang kinh hoảng chạy trốn, mặc dù hắn mạnh mẽ giết chóc ở đằng sau, lại có thể ngăn chặn bao nhiêu người.
-A!
Ngay tại thời điểm cự nhân lông đen kêu thê lương thảm thiết, thân hình sắp không chịu nổi, xa xa, một cỗ khí tức áp lực tối nghĩa bắt đầu nhanh chóng lan tràn mà đến từ xa xa, giống như một tảng đá lớn đặt ở lồng ngực mọi người, có loại cảm giác làm cho người ta khó có thể thở dốc.
Tốc độ loại khí tức này cực nhanh, tựa hồ giống như cuồng phong thổi tới từ xa.
Đông đảo nhân sĩ giang hồ đều biến sắc, một bên nhanh chóng rút lui, một bên ngẩng đầu nhìn lại.
Không xa lắm.
Kim Phật Tử, nữ tử áo xanh đứng trên ngọn cây cũng chấn động trong lòng, đột nhiên quay đầu lại.
-Đến rồi, vị lão tổ Hoành Châu Vương thị kia lại đến nhanh như vậy.
Nữ tử áo xanh thất thanh nói.
Chính mình vẫn là đánh giá thấp tốc độ của đối phương!
Chính mình cho rằng đối phương mới chỉ đến dưới chân núi, cũng không ngờ đối phương đã sớm đi tới phụ cận.
Rầm rầm!
Trong rừng rậm rạp bỗng nhiên bắt đầu nổi lên cuồng phong, ô ô chói tai, từng cây đại thụ đều bắt đầu lắc lư, cành lá rung động, lắc lư rất nhanh.
Nó dường như bị ảnh hưởng bởi một loại khí nào đó.
Tiếp theo, một đạo bóng người mơ hồ đột nhiên lướt ra từ trong rừng, nhanh đến cực hạn, sắc mặt lạnh lùng, lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi đang nhanh chóng tiếp cận.
Đối phương mặc hắc y hắc bào, đầu đầy tóc dài màu bạc, chòm râu màu bạc, quanh thân bị khí lưu dày nặng cuốn lấy, xông tới, trực tiếp phát ra thanh âm ù ù điếc tai.
Lúc đi ngang qua Kim Phật Tử cùng nữ tử áo xanh, ánh mắt lão giả như điện, trực tiếp lạnh lùng nhìn về phía hai người, thoáng chốc giống như là nhìn vào sâu trong linh hồn bọn họ, khiến cho trong lòng hai người chấn động, toàn thân băng hàn một mảnh, lông tơ dựng thẳng lên.
Bất quá cũng may lão giả này cũng không dừng lại, mà là tốc độ cực nhanh, bàn chân đạp lên, điên cuồng lướt về phía sơn trại phía trước.
Trong trại.
Giang Thạch đang cầm lấy cự nhân lông đen đập loạn khắp nơi, cũng giống như tất cả mọi người, cảm giác được có một cỗ khí cơ khủng bố nồng đậm mà lạnh như băng đang tiếp cận, giống như vô số cương châm đâm vào người.
Hơn nữa hắn có thể cảm thấy rõ ràng, cỗ khí cơ này đang thẳng đến thân thể của hắn mà đến.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn vung Cự nhân lông đen chắn ở trước mặt mình.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn đánh giá thấp tốc độ của người tới.
Thân thể đối phương nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, một bàn tay thò ra, trực tiếp nhanh chóng thăm dò qua từ khe hở dưới nách cự nhân lông đen, năm ngón tay khô gầy ẩn chứa lực lượng kinh khủng không biết bao nhiêu rơi vào trên người Giang Thạch.
Bùm!
Một tiếng nổ vang, không khí cuồn cuộn.
Thân thể Giang Thạch như bị sét đánh, gần như bay ngược ra ngay tại chỗ, thân thể gánh chịu lực lượng kinh khủng, giống như một khỏa đạn pháo.
Điều đó chưa là gì cả.
Lão giả đánh ra một chiêu, thân hình lại nhoáng lên, cả người nhanh như tia chớp, đuổi theo thân thể Giang Thạch, sau đó ra tay như điện, song chưởng liên hoàn, trong phút chốc tất cả chiêu thức đều rơi vào trên người Giang Thạch.
Ầm ầm ầm ầm!
Âm thanh nổ tung, đinh tai nhức óc.
Trong nháy mắt không biết đã Oanh kích bao nhiêu lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận