Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 411: Hỗn Loạn Tăng Lên! Lại Đột Phá! 1

"Vương hộ vệ, mời đứng lên, những người khác đâu?" Thập Nhị Hoàng Tử nói.
"Triệu tướng quân, Mộ Dung trưởng lão đều ở phía sau, lập tức sẽ tới." Nữ tử kia chắp tay nói.
"Được rồi." Thập Nhị Hoàng Tử nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Vương hộ vệ, trên người ngươi mang theo Thánh Linh Đan không?"
"Thuộc hạ đi vội vàng, cũng không mang theo đan dược, nhưng Mộ Dung trưởng lão hẳn là có." Nữ tử kia mở miệng.
Thập Nhị Hoàng Tử quay đầu nhìn về phía Giang Thạch, nói: "Dần Hổ tiên sinh, có thể chờ thêm một chút, đợi Mộ Dung trưởng lão đến, Thánh Linh Đan nhất định sẽ dâng lên.
“Hy vọng ngươi nói lời giữ lời, đừng lừa gạt ta."
Ngữ khí Giang Thạch bình tĩnh, quay đầu nhìn thoáng qua Thập Nhị Hoàng Tử, trực tiếp đi về gian phòng của mình.
"Thập Nhị Hoàng Tử, hắn là..." Nữ tử hỏi.
"Hắn là Dần Hổ tiên sinh, mười ngày này nhờ có Dần Hổ tiên sinh tương trợ, chúng ta mới có thể sống sót, tối hôm qua cường địch đến đều là Dần Hổ tiên sinh giết chết." Thập Nhị Hoàng Tử mở miệng nói.
"Ma Sơn Lão Yêu cũng vậy?" Nữ tử ngạc nhiên mở miệng.
"Phải." Thập Nhị Hoàng Tử gật đầu nói.
Nữ tử hít sâu một hơi, trong đầu lập tức nhấc lên sóng to gió lớn.
Kế tiếp bọn họ lẳng lặng chờ đợi ở chỗ này.
Giang Thạch cũng không để ý tới bọn họ, trở lại gian phòng, để Huyền Đạo Tử tiếp tục xây dựng trận pháp. Theo như Huyền Đạo Tử nói, xây trận pháp nơi này nhanh nhất cũng phải mất ba ngày mới có thể hoàn toàn thành hình. Nhưng bây giờ Giang Thạch cũng không quá khắt khe về vấn đề thời gian. Miễn là có thể hoàn thành đúng thời hạn.
Thời gian trôi qua.
Động tĩnh nơi này đưa tới không ít xôn xao trong thành. Vô số người đi đường nhao nhao nghị luận, xa xa nhìn về phía tiểu viện Giang Thạch, khó nén kinh hãi trong lòng. Tối hôm qua, động tĩnh đáng sợ như vậy bọn họ đều nghe được toàn bộ, làm cho người ta kinh ngạc, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lão Cát và con trai Cát Thiên Bình cũng lộ ra vẻ kinh hãi, nhanh chóng đi tới chỗ ở của Giang Thạch. Kết quả vừa mới tiếp cận, liền thấy được trong sân có rất nhiều hộ vệ hoàng thất, khí huyết mênh mông, khí tức mãnh liệt, tản ra khí tức vô hình.
"Lui ra, bất luận kẻ nào không được tiếp cận!" Vài tên hộ vệ sắc mặt lạnh như băng, đi lên ngăn cản Lão Cát cùng Cát Thiên Bình.
"Cho họ vào.’’
Thanh âm Giang Thạch vang lên, trực tiếp vang vọng khắp khu vực xung quanh.
Thập Nhị Hoàng Tử lập tức ra lệnh: "Không được ngăn cản bọn họ!"
Vài tên hộ vệ lúc này khom người lui ra, không nói thêm gì nữa.
Lão Cát dẫn theo Cát Thiên Bình, nhanh chóng đi vào sâu trong sân, nhìn về phía gian phòng của Giang Thạch, giật mình nói: "Giang huynh đệ, ngươi không sao chứ?"
‘’Không có gì, đa tạ Cát huynh quan tâm.’’
Giang Thạch ở trong phòng đáp lại.
‘’Không có việc gì là được, không có việc gì là được.’’
Lão Cát Đầu liên tục gật đầu, nhịn xuống rung động, lần nữa nhìn thoáng qua mọi người trong sân, nói: "Nếu không có việc gì, ta sẽ không quấy rầy."
‘’Cát huynh đi thong thả.’’
Giang Thạch mở miệng.
Lão Cát Đầu gật đầu lần nữa, lúc này lôi kéo nhi tử bắt đầu nhanh chóng rời đi nơi đây.
Thẳng đến khi triệt để đi xa, hắn mới lau lau mồ hôi lạnh, trong lòng cực kỳ trầm trọng.
"Cha, đám người kia là ai?"
Cát Thiên Bình tò mò hỏi.
‘’Không phải chuyện lành, đều là người ta và ngươi không trêu chọc nổi.’’
Ngữ khí Lão Cát trầm thấp nói, "Lai lịch của Giang huynh đệ cũng không đơn giản."
‘’Cha, ngươi đang thừa nước đục thả câu gì? Bọn họ rốt cuộc là ai?’’
Cát Thiên Bình lại hỏi.
Lão Cát lần nữa quay đầu lại nhìn, thì thầm nói, "Người của hoàng thất."
"Người của hoàng thất?"
Cát Thiên Bình chấn động, có chút không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng lão Cát Đầu đã sớm trước tiên nhanh chóng bịt kín miệng nhi tử, mang theo nhi tử nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Lại là một đoạn thời gian trôi qua.
Rốt cục, xa xa lần nữa truyền đến động tĩnh không yếu, kình phong vù vù vang lên, liên tiếp bảy tám đạo nhân ảnh nhanh chóng rơi vào trong sân.
Có nam có nữ, có tăng nhân có đạo nhân.
Sau khi hạ xuống lập tức quét mắt vào trong sân, phản ứng không khác đám người Vương hộ vệ trước đó, tất cả đều con ngươi co rút, chấn động trong lòng.
Rất nhanh, bọn họ nhìn về phía Thập Nhị Hoàng Tử trong viện.
"Thập Nhị Hoàng Tử!"
Một đám người nhanh chóng đi tới, chắp tay hành lễ.
‘’Mộ Dung trưởng lão, các ngươi đã tới.’’
Thập Nhị Hoàng Tử lập tức để mọi người đứng dậy, nói: "Mộ Dung trưởng lão, trên người ngươi có mang theo Thánh Linh Đan không?"
"Có, thế nào, Thập Nhị Hoàng Tử?"
Một lão giả mặc đạo bào, tóc bạc râu trắng mở miệng hỏi.
"Có mang là tốt rồi, đem Thánh Linh Đan cho ta!"
Thập Nhị Hoàng Tử mở miệng.
"Vâng, Điện hạ.’’
Tên lão giả râu bạc trắng kia khom người đáp ứng, lập tức lấy ra một bình sứ màu trắng từ trong tay áo, hai tay cung kính giao cho Thập Nhị hoàng tử.
Thập Nhị hoàng tử tiếp nhận đan dược, cẩn thận kiểm tra thực hư, rồi lại nhìn về gian phòng phía sau, nói: "Dần Hổ tiên sinh, đã mang tới Thánh Linh đan, nên cho ngài như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận