Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 73: Siêu Phẩm Võ Học Hổ Sát Công

-Kim Long Bảo Đao, nghe đồn là cao thủ Thánh giáo dùng nam châm sắt thượng cổ đúc thành, bên trong khắc xuống trận phù thần bí, chuyên khắc chế các loại kim loại kỳ dị trong thiên hạ.
Lục Trọng Sơn ngưng trọng nói nhỏ.
Nhìn như đang lầm bầm lầu bầu, kì thực là đang tiết lộ tin tức cho Giang Thạch.
-Kim Long Bảo Đao? Tên thật đại khí!
Giang Thạch nhíu mày, nói: "Đưa đây cho ta xem!’’
Vù!
Hắn trực tiếp nhanh chóng nhào ra, nhanh chóng phóng thẳng đến hướng của tên Thánh sứ.
Thánh sứ giận dữ trong lòng, mở miệng quát: "Lục Trọng Sơn, các ngươi còn không lập tức ra tay, giúp ta hàng phục người này!"
Hắn huy động bảo đao, lập tức thúc giục thân pháp cùng đao pháp của bản thân, hào quang rực rỡ, thân thể di động, thỉnh thoảng bắn nhanh ra từng đạo đao khí rực rỡ, phóng về hướng Giang Thạch.
Giang Thạch huy động lang nha bổng, liên tục điên cuồng đập, bang bang rung động.
Bất kỳ đao khí nào cũng không cách nào tiếp xúc đến thân thể của hắn, mới vừa lao ra, đã bị hắn đập tan tác tại chỗ.
Vừa mới bắt đầu Thánh sứ còn có thể dùng thân pháp tiến hành chạy trốn, nhưng rất nhanh đã bị Giang Thạch nhanh chóng đuổi tới phía sau, vũ động Lang Nha Bổng thô to, hung hăng đập về phía thân thể của hắn, phô thiên cái địa, sắc mặt hắn kịch biến, chỉ có thể huy động bảo đao, tiến hành ngăn cản.
Thế nhưng một lần ngăn cản này nhất thời để hắn lâm vào hoàn cảnh giống như lúc trước, hai tay bị chấn đến đau đớn tê dại, khí huyết dâng lên, giống như là bị một ngọn núi đập xuống, thân thể không ngừng lui về phía sau.
Giang Thạch đắc thế không tha người, một chiêu chiếm thượng phong, trực tiếp huy động lang nha bổng, liên tục điên cuồng đập về phía thân thể đối phương.
-Lục Trọng Sơn, còn không động thủ?
Thánh sứ mở miệng gầm lên.
Đang! Đang! Đang!
Một côn côn nện xuống, thanh âm điếc tai, khí kình gào thét, khiến cho Thánh sứ càng ngày càng khó chống đỡ, hai cánh tay đều sắp mất đi tri giác.
Lục Trọng Sơn giống như không nghe thấy, sắc mặt lạnh lùng, sừng sững ở chỗ cũ, mắt điếc tai ngơ.
Trong lòng tên thánh sứ này băng hàn một mảnh.
Xong rồi.
Lục Trọng Sơn này đang tính kế hắn?
Mắt thấy Giang Thạch tiếp tục đập tới, hắn gian nan ngăn cản một cái, gầm lên một tiếng, bàn tay vung lên, liên tục phóng ra hơn mười cây kim nhỏ màu vàng, giống như lông trâu, đánh về phía thân thể Giang Thạch.
Giang Thạch biến sắc, lúc này vung Lang Nha Bổng nhanh chóng ngăn cản.
Đinh đinh đinh!
Từng đợt tiếng va chạm thanh thúy vang lên.
Từng cây kim châm thật nhỏ đều bị đánh bay ra ngoài.
Mà ngay khi những kim châm này vừa mới bị đánh bay ra ngoài, Thánh sứ mượn thế rút lui, triển khai thân pháp, trong nháy mắt rơi vào góc xa trong đại trướng, khuông mặt âm trầm, lần nữa nhìn thẳng Giang Thạch cùng Lục Trọng Sơn.
-Tốt, hay cho một cái Lục Trọng Sơn, ngươi lại dám tạo phản thánh giáo!
Thanh âm hắn cực kỳ băng hàn.
-Thánh sứ hiểu lầm, ta bị trọng thương, thật sự là lực bất tòng tâm, hơn nữa bây giờ ta đã bị giải trừ chức vụ, càng không giúp được Thánh sứ.
Lục Trọng Sơn suy yếu mở miệng, lại ho ra một ngụm máu loãng.
-Đánh rắm!
Thánh sứ sắc mặt giận dữ.
Lục Trọng Sơn rõ ràng là không phục hắn, muốn mượn tay người khác diệt trừ mình.
Vừa rồi còn long tinh hổ mãnh, làm sao bây giờ lại đột nhiên trọng thương!
Ánh mắt hắn âm hàn, lần nữa nhìn về phía Giang Thạch, nói: "Tiểu bối, ta biết lực lượng thân thể ngươi không yếu, bất quá ngươi cho rằng chỉ dựa vào thân thể là có thể chống lại ta sao?
Bùm!
Khí tức trên người hắn đột nhiên bộc phát, mơ hồ còn có một tiếng hổ gầm chói tai vang lên, từng luồng khí lưu cường đại trực tiếp phun trào ra từ trong lỗ chân lông, hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán mà đi.
Một lượng lớn gân xanh hiện ra từ trên người hắn, dày đặc tê dại, trong nháy mắt đã bò đầy bên ngoài thân thể, bên trong thân thể lại truyền đến từng đợt âm thanh xương cốt bạo vang, giống như đang xào đậu đồng.
Thân thể của hắn cao lên ba tấc so với ban đầu, biến lớn một vòng, giống như là bị bơm hơi vào cơ thể đồng dạng.
Một cỗ khí tức hung hãn, dã man trực tiếp phát ra từ chỗ hắn.
Như là đột nhiên hóa thành một con yêu thú khủng bố.
Lục Trọng Sơn biến sắc, trong nháy mắt thốt ra.
-Siêu phẩm võ học, Hổ Sát thần công!
Trong lòng hắn cả kinh, vội vàng quát: "Giang huynh đệ cẩn thận!’’
-Siêu phẩm võ học!
Sắc mặt Giang Thạch trở nên cực kỳ ngưng trọng.
"Tiểu bối, có thể được kiến thức siêu phẩm võ học của ta, cũng coi như là vinh hạnh của ngươi, đi chết đi!"
Thanh âm Thánh sứ lành lạnh, thân thể vọt tới cực nhanh, thật giống như là một đầu yêu thú khủng bố, kim đao trong tay phát ra một mảnh ánh sáng chói mắt, lần nữa hung hăng bổ tới hướng của Giang Thạch.
Giang Thạch biết không thể tránh né, toàn bộ cơ bắp toàn thân đều co lại, tựa như hóa thành mình đồng da sắt, vung Lang Nha Bổng trực tiếp đối chiến với thánh sứ.
Đang!
Bùm!
Tiếng nổ vang thật lớn trong nháy mắt khuếch tán ra từ giữa hai người, từng mảng khí lưu hướng về bốn phương tám hướng thổi quét mà đi, giống như sóng lớn, cuồn cuộn mênh mông.
Mọi người đứng ở bốn phía, đều bị chấn đến lỗ tai không thông, im lặng một mảnh, vội vàng bịt kín hai tai.
Một chiêu qua đi, Giang Thạch cùng Thánh sứ đều nhanh chóng lui ra ngoài.
Nhưng lúc này đây hai người lại trực tiếp rút lui đến trình độ ngang nhau, tất cả đều lui ra xa hơn mười thước, thiếu chút nữa đặt mông ngồi dưới đất.
Bàn tay Giang Thạch đau nhói, truyền đến từng trận cảm giác khó chịu, lần đầu tiên trong giao chiến chính diện hắn xuất hiện loại tình huống này, ánh mắt khiếp sợ, lần nữa nhìn về phía đối phương.
Không hổ là siêu phẩm võ học!
Loại võ học này uy lực cực lớn, trong thời gian ngắn như vậy lại có thể đem chiến lực của thánh sứ đề thăng gần như gấp đôi.
Vốn tên thánh sứ này ở dưới lang nha bổng của hắn chỉ có phần gồng mình chống đỡ, nhưng bây giờ lại có thể liều mạng đối chiêu với mình mà không hề rơi vào thế hạ phong.
Không thể tin được!
Hắn lại không biết, đây còn là do Thánh Sứ nắm giữ không đủ thuần thục đối với siêu phẩm võ học.
Nếu là đối phương đem siêu phẩm võ học luyện đến cấp độ càng sâu hơn một chút, hôm nay hắn tuyệt đối sẽ gặp nguy hiểm.
Trên mặt thánh sứ cũng đồng dạng cực kỳ khó coi, sau khi đối bính một kích không có tác dụng, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đang không ngừng truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn kịch liệt, cả người tựa như hỏa thiêu, từng cỗ lực lượng cuồng bạo đang nhốn nháo lung tung trong cơ thể, tựa hồ muốn đem thân thể của hắn cho xé nát.
Ánh mắt của hắn dần dần biến thành màu đỏ, bên tai đã không nghe được bất kỳ thanh âm nào, chỉ có thể nghe được tiếng trái tim của mình đang không ngừng nhảy lên, thùng thùng rung động, giống như nổ tung đồng dạng.
Đây chính là cái giá phải trả khi thi triển siêu phẩm võ học.
Thân thể của hắn quá yếu, căn bản không gánh nổi lực lượng cường đại của siêu phẩm võ học.
Một khi vận chuyển thời gian quá dài, căn bản không cần đối phương động thủ, hắn sẽ bị bạo thể mà chết trước.
Hắn rống giận một tiếng, biết thời gian có hạn, tuyệt không thể chậm trễ, huy động trường đao màu vàng, nhanh chóng vọt tới hướng của Giang Thạch.
Giang Thạch hít sâu một hơi, Xích Dương Đoán Thể Quyết cũng vận chuyển tới cực hạn, vũ động Lang Nha Bổng trực tiếp xông tới.
Bùm! Bùm! Bùm!
Lần lượt đối Oanh, giữa hai người không ngừng truyền đến tiếng nổ.
Từng mảnh khí kình khủng bố liên tiếp không ngừng cuồng quét về bốn phương tám hướng, khí kình gào thét, thanh âm chói tai, đem rất nhiều thứ ở bốn phương tám hướng đều cho chấn nát.
Giống như hai con hung thú đáng sợ đang giao chiến.
"Cha, vạn nhất Thánh sứ thật sự bị Giang Thạch giết, Thánh giáo truy cứu, chúng ta chỉ sợ cũng khó thoát tội..."
Sắc mặt Lục Thừa Thiên biến ảo, không nhịn được thì thầm.
Ánh mắt Lục Trọng Sơn thâm thúy nói:
-Thánh sứ đi lên liền muốn đoạt quyền, bảo thủ, bị bộ hạ giết chết, cùng chúng ta có quan hệ gì? Chúng ta đã bị Thánh sứ giải trừ chức vụ, lại bị trọng thương, mặc dù ngăn cản được mặt ngoài, nhưng trong lòng bộ hạ vẫn đầy căm phẫn, là thứ không ngăn cản được, lúc này mới gây thành thảm án, chỉ có thể nói rõ năng lực của Thánh sứ không đủ, là do hắn phế vật, thủ hạ cũng đè không được.
-Nhưng như vậy được không?
Trong lòng Lục Thừa Thiên thấp thỏm.
Nói như vậy chưa chắc Thánh giáo đã tin.
-Phụ tử chúng ta quanh năm đều lĩnh binh ở bên ngoài, đã sớm làm cho một ít người sinh lòng ghen tị, cho dù không có Thánh sứ đoạt quyền, phía sau cũng sẽ có chuyện khác, ta liền muốn nói cho bọn hắn, lĩnh binh không dễ dàng như vậy, nếu là bọn hắn một mực truy cứu trách nhiệm như trước, vậy cha con ta nói không chừng chỉ có thể bí quá hoá liều."
Lục Trọng Sơn ngưng giọng nói.
-Ý của phụ thân là?
Lục Thừa Thiên giật mình.
Lục Trọng Thiên nhìn hắn một cái, không nói thêm gì nữa.
Nhưng trong ánh mắt đã đem ý tứ của mình biểu hiện rõ ràng.
Đang! Đang! Đang!
Liên tục Oanh kích, thanh âm chói tai, khí lưu nổ tung.
Lại liên tục đối Oanh hơn mười cái, cảm giái đau đớn trên người Thánh sứ càng ngày càng nồng, trái tim đập càng lúc càng nhanh, càng về sau ánh mắt đều đã mơ hồ, nhìn thấy đồ vật đều xuất hiện hư ảnh.
Cùng lúc đó, cánh tay của Giang Thạch cũng bị chấn động đau đớn, cổ tay nứt ra, máu tươi đều chảy ra.
Nhưng hắn lại cắn chặt răng, vũ động lang nha bổng, tiếp tục một lần lại một lần đối bính với đối phương.
Mỗi lần đối bính đều chấn đến khí huyết toàn thân dâng lên, khó chịu cực kỳ, Lang Nha Bổng trong tay đều sắp cầm không được.
Động tĩnh của hai người càng lúc càng lớn, càng lúc càng mãnh liệt.
Lại liên tục va chạm hơn mười cái, đột nhiên, Thánh sứ rốt cuộc chịu không nổi nữa, miệng phun máu tươi, hoảng sợ kêu to: "Ta không cam lòng a!"
Bang bang bang bang!
Hắn rốt cuộc không áp chế được lực lượng cuồng bạo trong cơ thể, toàn thân giống như là bạo liệt bùng nổ, truyền đến thanh âm bốp bốp ù tai, từng mảnh huyết vụ không ngừng nổ tung ra ngoài, bay múa chung quanh, trong miệng kêu thảm thiết.
Tiếp theo cả người giống như là xì hơi, lấy một loại tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng xụi lơ, thu nhỏ lại, rất nhanh đã hóa thành một đống bùn nhão, gục xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận